Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Lễ Vượt Qua và lễ Bánh Không Men

Thiên Chúa phán với Moses: “Các ngươi phải ghi nhớ và kỉ niệm lễ Vượt Qua từ đời nọ tới đời kia. Các ngươi hãy ăn mừng lễ trong nhà, đừng mang thịt ra ngoài, và cũng đừng làm gãy cái xương nào. Đầy tớ mà các ngươi đã mua về và đã cắt bì thì có thể ăn. Nhưng không ngoại kiều, người tạm trú trong nhà hay người làm công nào được ăn lễ Vượt Qua. Người ngoại kiều nào sống giữa các ngươi muốn dự lễ thì phải chịu phép cắt bì, thì sẽ được tham dự như một dân trong xứ. Không kẻ nào chưa chịu cắt bì được phép ăn.”

Moses nói lại với các trưởng lão trong Israel: “Hãy tuân giữ những điều này cho các ngươi và con cháu các ngươi. Khi các ngươi vào đất mà Thiên Chúa hứa ban, phải kỉ niệm ngày này. Nếu con cháu các ngươi hỏi lễ này có ý nghĩa gì, thì nói với chúng đó là lễ Vượt Qua dâng lên Thiên Chúa, Ngài đã vượt qua nhà chúng ta mà đánh phạt dân Ai Cập.”

Đêm đó, Thiên Chúa canh thức để dân đi, nên về sau dân Israel cũng canh thức ngày này để tưởng nhớ.


Thiên Chúa không dẫn họ trên đường qua xứ Philistine, mặc cho đường đó gần hơn. Vì Thiên Chúa nghĩ rằng nếu có chiến tranh xảy ra, dân có thể sợ hãi mà trở về Ai Cập. Vậy Thiên Chúa dẫn dân đi vòng qua hoang mạc theo hướng tới Biển Đỏ.

Dân Israel đi bộ từ Rameses tới Sukkoth. Có tất cả sáu trăm nghìn đàn ông, chưa kể đàn bà và trẻ con. Có nhiều người thuộc dân ngoại cũng đi với họ, và có các đàn chiên dê đông đúc nữa. Dân Israel lấy bột mang từ Ai Cập mà làm bánh không men, vì họ bị đuổi khỏi Ai Cập nên chưa kịp chuẩn bị đồ ăn.

Thiên Chúa phán với Moses: “Các ngươi cũng hãy giữ lễ Bánh Không Men, vì trong những ngày này Ta đã đưa các ngươi ra khỏi Ai Cập. Trong bảy ngày, từ buổi tối ngày thứ mười bốn tới buổi tối ngày thứ hai mươi mốt của tháng thứ nhất, các ngươi phải ăn bánh không men. Ai ăn bánh có men trong bảy ngày này, dù là người ngoại kiều hay trong dân, sẽ bị đuổi ra khỏi Israel. Hãy tổ chức một lễ thánh vào ngày thứ nhất và ngày thứ bảy. Đừng làm việc trong những ngày này, trừ việc chuẩn bị đồ ăn cho các ngươi. Đừng ăn bánh có men, mà phải ăn bánh không men, dù các ngươi ở đâu đi chăng nữa.””

Moses nói lại với dân: “Hãy tưởng niệm ngày này hàng năm, ngày Thiên Chúa dùng cánh tay mạnh mẽ mà giải phóng các ngươi khỏi ách nô lệ Ai Cập. Hôm nay trong tháng Aviv, các ngươi đang rời đi. Khi Thiên Chúa đưa các ngươi vào đất Ngài đã hứa cho tổ phụ các ngươi, nơi tràn trề sữa và mật, nơi mà dân Canaan, Hittite, Amorit, Hivvi và Jebusite đang sống, các ngươi phải kỉ niệm ngày này. Trong bảy ngày phải ăn bánh không men, và làm lễ dâng lên Thiên Chúa vào ngày thứ bảy. Không được ăn bánh có men trong bảy ngày này, hay có thứ gì có men giữa các ngươi. Các ngươi sẽ nói với con cháu mình đó là để kỷ niệm những gì Thiên Chúa đã làm cho các ngươi khi đưa các ngươi khỏi Ai Cập. Đây sẽ như là dấu chỉ nơi tay hay trán các ngươi, để luật pháp của Thiên Chúa được ở trên môi miệng các ngươi.”


Moses thêm rằng: “Khi các ngươi vào đất mà Thiên Chúa hứa ban, các ngươi phải dâng lên Thiên Chúa các con đầu lòng của các ngươi và súc vật các ngươi, chúng đều thuộc về Thiên Chúa. Hãy chuộc lại các con đầu lòng các ngươi. Với mỗi con lừa đầu lòng, có thể lấy con chiên con để chuộc, nhưng nếu không chuộc lại, thì bẻ gãy cổ nó. Các ngươi sẽ nói với con cháu đó là vì Thiên Chúa đã giết con đầu lòng của dân Ai Cập, nên phải dâng lên Thiên Chúa các con đầu lòng của súc vật và chuộc lại con đầu lòng của mình.”