Balaam nói với vua Balak: “Dựng cho tôi bảy bàn thờ ở đây, chuẩn bị bảy con bò đực và bảy con chiên đực.”
Vua Balak làm như lời Balaam. Rồi họ hiến tế một con bò và một con chiên trên mỗi bàn thờ.
Balaam nói: “Hãy ở lại đây bên cạnh bàn thờ trong khi tôi đi ra ngoài. Có lẽ Thiên Chúa sẽ tới gặp tôi. Tôi sẽ nói cho ngài ý muốn của Thiên Chúa.”
Rồi Balaam đi lên một hơi cao hoang vắng. Thiên Chúa hiện ra với ông. Balaam nói: “Con đã chuẩn bị bảy bàn thờ, trên mỗi bàn thờ đã dâng một con bò và một con lừa.”
Thiên Chúa phán: “Hãy trở về với vua Balak và nói những lời Ta truyền.”
Balaam quay lại với vua Balak cùng quan quân ở chỗ bàn thờ. Ông nói: “Vua Balak đã triệu tôi đến để nguyền rủa Israel. Nhưng sao tôi có thể nguyền rủa dân Thiên Chúa không nguyền rủa? Từ trên cao, tôi thấy dân đó không giống các dân tộc khác. Chẳng dân nào bằng một góc của Israel. Tôi thà chết trong công chính để được như họ còn hơn.”
Vua Balak nói: “Ngươi làm gì vậy? Ta đưa ngươi đến để nguyền rủa quân thù, vậy mà ngươi lại chúc phúc cho chúng.”
Balaam đáp: “Chẳng lẽ tôi dám nói khác điều Thiên Chúa truyền sao?”
Vua Balak nói: “Hãy đi với ta đến một nơi khác. Ở đó ngươi sẽ không nhìn thấy chúng toàn bộ mà chỉ thấy ven doanh trại. Ngươi hãy nguyền rủa chúng tại đó.”
Vua Balak đưa Balaam đến cánh đồng Zophim, trên đỉnh núi Pisgah. Ở đó vua lại dựng bảy bàn thờ, hiến tế một con bò và một con chiên trên mỗi bàn thờ.
Balaam nói: “Hãy ở lại đây trong khi tôi đi thỉnh ý Thiên Chúa.”
Thiên Chúa hiện ra với Balaam và nói: “Hãy quay lại nói với vua Balak những điều Ta truyền.”
Balaam quay lại chỗ bàn thờ. Vua Balak hỏi: “Thiên Chúa đã phán điều gì?”
Balaam nói: “Thiên Chúa không phải người phàm, để mà nói dối hay thay đổi ý định. Tôi đã nhận được lệnh phải chúc phúc, nên tôi phải làm như thế. Thiên Chúa ở với Israel, và xua đuổi các vua trước mắt họ. Sẽ không có lời nguyền nào cho Israel. Họ sẽ như sư tử, sẽ không ngơi nghỉ cho tới khi đánh bại quân thù.”
Vua Balak nói: “Nếu ngươi đã không nguyền rủa thì đừng có chúc phúc cho chúng!”
Balaam đáp: “Chẳng lẽ tôi dám trái lệnh Thiên Chúa sao?”
Vua Balak nói: “Lần này ta sẽ dẫn ngươi tới chỗ khác. Có lẽ Thiên Chúa sẽ đẹp lòng mà sai ngươi nguyền rủa chúng cho ta.”
Vua Balak đưa Balaam lên đỉnh núi Peor, nơi có thể nhìn thấy khắp khu vực.
Họ lại dựng bảy bàn thờ, rồi hiến tế một con bò và một con lừa trên mỗi bàn thờ.
Balaam đã biết chắc ý muốn của Thiên Chúa, nên ông không đi thỉnh ý Thiên Chúa mà quay mặt ra chỗ vắng. Khi Balaam trông thấy toàn bộ trại của Israel từ chi tộc này tới chi tộc kia, thần khí Thiên Chúa xuống trên ông và ông mở miệng nói: “Thiên Chúa mang Israel ra khỏi Ai Cập, và cho họ sức mạnh để tiêu diệt quân thù. Họ như sư tử nằm ngủ, ai dám đánh thức? Ai chúc phúc họ sẽ được chúc phúc, ai nguyền rủa họ sẽ bị nguyền rủa.”
Vua Balak nổi giận, đập tay mà nói: “Ta triệu ngươi đến để nguyền rủa quân thù, vậy mà ngươi lại chúc phúc cho chúng tới ba lần. Giờ ngươi hãy rời khỏi đây mà về đi! Ta đã nói sẽ ban thưởng cho ngươi, nhưng Thiên Chúa đã không cho ngươi được ban thưởng.”
Balaam đáp: “Tôi đã nói rằng dù ngài có cho tôi hết vàng bạc trong cung điện, tôi cũng chẳng thể tự mình nói ra, mà phải theo ý Thiên Chúa. Giờ tôi sẽ trở về, nhưng để tôi nói cho ngài biết những gì sẽ xảy ra sắp tới. Tôi là một tiên tri của Thiên Chúa tối cao và được trông thấy những thị kiến này. Tôi thấy một thủ lĩnh sinh ra từ nhà Jacob, vương trượng sẽ dựng lên từ Israel. Ngài sẽ đánh bại quân Moab, Sheth, Edom, Seir và tiêu diệt những ai sống sót.”
Rồi ông lại nói tiên tri: “Dân Amalek đứng đầu các nước, nhưng sau cùng sẽ bị diệt vong. Nơi ở của dân Kenit vững chãi, nhưng sẽ bị quân Ashur bắt làm tù binh. Sau cùng, những tàu biển từ phía tây sẽ tới chinh phục Ashur và Eber, để rồi chính chúng cũng bị tiêu diệt.”
Đoạn Balaam đứng dậy trở về nhà.