Thiên Chúa phán với Moses: “Hãy sai người đi do thám đất Canaan, xứ mà Ta ban cho Israel. Từ mỗi chi tộc hãy chọn lấy một người trong số các thủ lĩnh.”
Vậy Moses chọn ra mười hai người từ các chi tộc và dặn: “Hãy đi qua Negev để vào miền đồi núi. Hãy xem xét địa hình và con người nơi đó, xem chúng mạnh hay yếu, nhiều hay ít? Đất chúng đang sống tốt hay xấu? Thành chúng ở có sơ hở hay kiên cố? Đất phì nhiêu hay khô cằn? Có nhiều cây cối không? Hãy cố gắng mang về một ít hoa quả trong xứ nữa.”
Vậy họ bèn rời đi để do thám xứ, từ hoang mạc Zin cho tới Rehob, về phía Lebo Hamath. Họ đi qua Negev và tới Hebron, nơi dân Ahiman, Sheshai và Talmai - những người khổng lồ - sinh sống. Khi họ tới thung lũng Eshkol, họ cắt một cành có một chùm nho. Hai người vác nó theo, cùng với vài quả lựu, quả vả. Sau bốn mươi ngày thì họ quay trở lại.
Họ gặp Moses, Aaron và toàn thể Israel tại Kadesh, trong hoang mạc Paran. Họ báo cáo những gì họ tìm thấy và cho xem những hoa quả trong xứ. Họ nói với Moses: “Chúng tôi đã đi vào xứ, đúng là nó tràn trề sữa và mật! Đây là hoa quả ở đó. Nhưng người xứ đó mạnh lắm, thành của họ lớn và kiên cố. Chúng tôi thấy cả những người khổng lồ ở đó. Dân Amalek sống ở Negev. Dân Hittite, Jebusite và Amorit sống ở vùng đồi núi. Còn dân Canaan sống gần biển, dọc theo sông Jordan.”
Một người trong nhóm do thám là Caleb nói với Moses: “Chúng ta hãy lên và chiếm lấy xứ, chúng ta có thể làm được điều đó.”
Nhưng những người khác phản đối: “Chúng ta không thể, họ mạnh hơn chúng ta. Vùng đất đó sẽ nuốt chửng ai vào trong đó. Họ là những dân cao lớn và chúng tôi thấy cả những người khổng lồ Nephilim. Với họ chúng ta chỉ trông như châu chấu.”
Đêm hôm đó dân chúng rên la khóc lóc. Họ trách ông Moses và Aaron mà nói: “Chúng tôi chết ở Ai Cập hoặc trong đồng vắng có hơn không? Sao Thiên Chúa lại đưa chúng tôi tới đây để bị chết bởi gươm dao? Vợ con chúng tôi sẽ bị bắt làm chiến lợi phẩm. Thà chúng tôi quay lại Ai Cập còn hơn.”
Rồi họ bảo nhau: “Chúng ta hãy chọn ra một người lãnh đạo rồi quay về Ai Cập.”
Moses và Aaron bèn sấp mình xuống trước dân. Joshua và Caleb xé áo mình ra và nói: “Đất chúng tôi đã thấy thực sự tốt lành. Nếu chúng ta đẹp lòng Thiên Chúa, Người sẽ dẫn ta đến đó, xứ tràn trề sữa và mật, ban cho chúng ta. Chỉ xin các người đừng chống lại Thiên Chúa. Đừng sợ dân trong xứ, vì chúng ta sẽ đánh bại chúng. Thiên Chúa ở với chúng ta.”
Nhưng dân chúng hò nhau ném đá họ. Liền có vinh quang Thiên Chúa hiện ra tại Đền Tạm. Thiên Chúa phán với Moses: “Dân này còn coi thường Ta đến khi nào? Tới khi nào chúng còn không tin Ta, mặc cho những dấu lạ Ta đã làm giữa chúng? Ta sẽ gây ra bệnh dịch tiêu diệt chúng, nhưng Ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn và mạnh hơn chúng.”
Moses thưa với Thiên Chúa: “Vậy thì người Ai Cập sẽ biết, và sẽ bảo dân trong xứ, rằng Ngài dẫn dân Israel đi để giết họ. Chúng sẽ nói Ngài không thể đưa họ vào đất hứa nên đã giết họ. Xin Chúa hãy bớt cơn thịnh nộ, vì Ngài là Thiên Chúa nhân từ và chậm giận. Xin hãy tha tội cho dân này, như Ngài đã tha từ khi chúng rời Ai Cập đến giờ.”
Thiên Chúa đáp: “Ta sẽ tha cho chúng như lời ngươi xin. Nhưng Ta thề rằng những kẻ đã thấy việc Ta làm, mà lại không vâng phục và thử thách Ta mười lần, chúng sẽ không được thấy đất Ta đã hứa cho tổ phụ chúng. Thân thể chúng sẽ phơi trong đồng vắng. Con cháu chúng sẽ làm kẻ chăn chiên trong bốn mươi năm, mỗi năm ứng với một ngày do thám xứ, cho tới khi kẻ cuối cùng phải chết. Nhưng tôi tớ Ta là Joshua và Caleb thì khác, theo Ta cách trọn vẹn, thì Ta cho chúng vào đất đó, con cháu chúng sẽ thừa hưởng đất làm gia nghiệp. Vì có dân Amalek và dân Canaan trong thung lũng, ngày mai hãy quay lại và đi tới hoang mạc trên đường tới Biển Đỏ.”
Những người đi do thám xứ liền bị chết do bệnh dịch, chỉ có Joshua và Caleb sống sót.
Moses nói lại những lời của Thiên Chúa cho dân, thì họ khóc lóc cay đắng. Sớm hôm sau, họ chuẩn bị đi lên đỉnh đồi và nói: “Chúng tôi đã phạm tội. Giờ chúng tôi đã sẵn sàng đến đất Thiên Chúa đã hứa ban.”
Nhưng Moses bảo họ: “Sao các ngươi lại bất tuân ý Thiên Chúa? Việc đó sẽ không thành đâu! Đừng có đi lên, vì Thiên Chúa không ở với các ngươi nữa. Các ngươi sẽ bị đánh bại bởi dân Amalek và Canaan.”
Nhưng họ vẫn cứ tiếp tục lên đỉnh đồi. Người Amalek và Canaan sống trên đó tràn xuống, đánh đuổi họ tới tận Hormah.