Bấy giờ dân chúng than trách về nỗi khó nhọc trên đường. Thiên Chúa nghe biết, và cơn thịnh nộ của Ngài bừng lên. Lửa của Thiên Chúa nổi lên giữa họ và đốt cháy vài đoạn hàng rào quanh trại. Dân chúng kêu lên Moses, ông cầu xin Thiên Chúa thì lửa bị dập tắt. Nơi đó được gọi là Taberah, nghĩa là nơi bốc cháy.
Bọn dân chúng lại than khóc mà nói rằng: “Giá như chúng tôi có thịt ăn. Chúng tôi nhớ lại ở Ai Cập có cá ăn, dưa chuột, dưa gang, củ kiệu, hành, tỏi. Nhưng giờ chúng tôi không có gì hết, chỉ có manna!”
Moses nghe thấy dân than phiền tại cửa lều của họ. Thiên Chúa nổi giận, và Moses trở nên buồn bực về điều đó. Moses thưa với Thiên Chúa: “Sao Ngài lại mang gánh nặng này cho tôi tớ Ngài? Con đã làm gì để Ngài khiến con phải gánh vác toàn bộ dân chúng? Con có thụ thai chúng, có sinh ra chúng đâu? Sao Ngài bắt con mang chúng trên tay, như chăm một đứa trẻ, để đi đến đất Ngài đã hứa cho tổ phụ chúng? Con tìm đâu ra thịt cho chúng đây? Gánh nặng này vượt quá sức con, chỉ xin Ngài giết con đi để con khỏi thấy sự khổ nhục của con.”
Thiên Chúa phán: “Hãy đem đến cho Ta bảy mươi trưởng lão Israel là những người lãnh đạo trong dân. Đưa chúng đến Đền Tạm cùng với ngươi. Ở đó, Ta sẽ xuống nói chuyện với ngươi, và san sẻ một phần thần khí từ ngươi cho chúng. Chúng sẽ chia sẻ gánh nặng với ngươi để ngươi khỏi phải làm một mình.”
Moses đi ra và nói với mọi người. Ông chọn ra bảy mươi trưởng lão và đưa đến đứng xung quanh Đền Tạm. Thiên Chúa ngự xuống từ mây nói với ông, và san một phần thần khí từ ông sang họ. Khi thần khí xuống trên họ, họ bắt đầu nói tiên tri, nhưng chỉ có lần đó là duy nhất.
Nhưng có hai người, là Eldad và Medad, thì cứ ở trong trại. Họ được chọn trong số trưởng lão, nhưng không đến Đền Tạm. Thần khí cũng xuống trên họ, và họ nói tiên tri trong trại. Một người trai trẻ chạy đi thuật lại với Moses.
Joshua bèn nói: “Moses, xin ngài hãy ngăn họ lại!”
Nhưng Moses đáp: “Ngươi ganh ghét họ thay cho ta chăng? Ta chỉ ước Thiên Chúa cho mọi dân Người thành các tiên tri và đặt thần khí trên họ!”
Rồi Moses và các trưởng lão trở về trại mình.
Thiên Chúa phán với Moses: “Các ngươi hãy dọn mình để chuẩn bị. Ngày mai các ngươi sẽ được ăn thịt. Ta đã nghe tiếng các ngươi than vãn, và Ta sẽ cho các ngươi thịt để ăn, không chỉ một hai ngày, mà cả tháng, cho tới khi thịt lòi ra từ lỗ mũi và các ngươi ghê sợ nó. Vì các ngươi đã kêu trách Ta, Đấng ngự giữa các ngươi.”
Hôm sau, có trận gió của Thiên Chúa thổi chim cút vào từ biển. Chúng đậu kín dày tới hai cubit, trải dài cả một ngày đường theo bất kì hướng nào. Cả ngày cả đêm hôm đó và những ngày sau mọi người ra để bắt chim cút. Không ai bắt ít hơn mười homer. Họ buộc chúng khắp xung quanh trại. Nhưng trong lúc thịt còn ở giữa kẽ răng và chưa nuốt, thì cơn giận của Thiên Chúa bừng lên và Người đánh phạt họ bằng bệnh dịch rất nặng. Nơi đó về sau được gọi là Kibroth Hattaavah, nghĩa là mồ chôn sự tham ăn.
Từ Kibroth Hattaavah họ đi tới Hazeroth và đóng trại tại đó.