Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Rời khỏi núi Sinai

Vào ngày thứ hai mươi của tháng thứ hai, năm thứ hai, cột mây bay lên khỏi Đền Tạm. Dân Israel rời hoang mạc Sinai, đi từ chặng này tới chặng kia.

Cờ hiệu của chi tộc Judah đi đầu. Sau đó là cờ hiệu của chi tộc Issachar và Zebulun. Kế đó, Đền Tạm được tháo dỡ, và hai thị tộc Gershon và Merari đưa đi.

Cờ hiệu của chi tộc Reuben đi kế tiếp. Sau đó là cờ hiệu của các chi tộc Simeon và Gad. Thị tộc Kohath mang các đồ thờ cúng theo sau để đặt lại khi Đền Tạm được dựng trở lại.

Cờ hiệu của chi tộc Ephraim đi kế tiếp. Sau đó là cờ hiệu của các chi tộc Manasseh và Benjamin.

Cuối cùng là cờ hiệu của các chi tộc Dan, Asher, Naphtali. Họ đi sau cùng để bảo vệ.

Moses nói với Hobab, con ông Jethro bố vợ ông: “Chúng tôi đang đi tới nơi Thiên Chúa đã hứa ban. Hãy đi với chúng tôi và chúng tôi sẽ trọng đãi anh, vì Thiên Chúa sẽ ban những sự tốt lành cho Israel.”

Hobab đáp: “Tôi sẽ không đi đâu. Tôi sẽ trở về quê hương tôi, về với dân tôi.”

Moses nói: “Xin anh đừng đi. Anh biết nơi nào nên đóng trại trong đồng vắng, anh là đôi mắt của chúng tôi. Nếu anh đi với chúng tôi, chúng tôi sẽ chia sẻ những thứ tốt đẹp mà Thiên Chúa sẽ ban.”

Vậy họ rời khỏi núi Sinai và đi trong ba ngày. Hòm Giao Ước đi trước họ để tìm nơi dừng chân. Đám mây của Thiên Chúa ở trên họ vào ban ngày kể từ khi họ rời trại.