Moses dẫn dân Israel từ Biển Đỏ vào trong hoang mạc Shur. Trong ba ngày họ đi mà không tìm thấy nước. Khi tới Marah, họ không thể uống nước tại đó bởi nó đắng. Dân oán trách Moses: “Chúng tôi lấy gì uống đây?”
Moses kêu cầu Thiên Chúa, thì Ngài chỉ cho ông một khúc gỗ. Ông ném khúc gỗ xuống nước, nước trở nên ngọt và có thể uống được.
Ông Moses nói: “Nếu các ngươi nghe lời Thiên Chúa và làm những gì công chính trước mặt Ngài, tuân giữ các mệnh lệnh và chỉ thị của Ngài, Thiên Chúa sẽ không giáng xuống các ngươi bệnh dịch như đã giáng xuống dân Ai Cập, vì Thiên Chúa là Đấng chữa lành.”
Rồi họ đi tiếp tới Elim, nơi có mười hai suối nước và bảy mươi cây chà là. Họ đóng trại gần bên suối nước.
Toàn dân Israel rời Elim và tới hoang mạc Sin, giáp với Sinai vào ngày thứ mười lăm của tháng thứ hai kể khi họ ra khỏi Ai Cập. Họ lại phàn nàn với ông Moses và Aaron mà nói: “Ước chi chúng tôi chết bởi tay Thiên Chúa ở Ai Cập! Ở đó chúng tôi có thịt để ăn, vậy mà các ông đem chúng tôi vào hoang mạc để toàn dân phải chết.”
Thiên Chúa phán với Moses: “Ta đã nghe tiếng oán trách của dân Israel. Nói với chúng rằng chúng sẽ có thịt để ăn vào chiều tối, và bánh ăn vào buổi sáng. Các ngươi hãy ra ngoài mỗi ngày và thu lượm đủ cho ngày hôm đó. Vào ngày thứ sáu hãy thu lượm gấp đôi ngày thường. Bằng cách này các ngươi sẽ biết Ta là Thiên Chúa các ngươi, và Ta sẽ biết các ngươi có vâng lời Ta không.”
Moses sai Aaron đi nói với dân: “Lúc chiều tối các ngươi sẽ biết chính Thiên Chúa đã đưa các ngươi ra khỏi Ai Cập khi Người cho các ngươi thịt ăn, và vào buổi sáng sẽ thấy vinh quang của Người khi người cho bánh, vì Người đã nghe tiếng các ngươi oán trách. Chúng ta là ai mà các ngươi trách? Các ngươi chẳng phải đang oán trách chúng ta đâu, nhưng là oán trách Thiên Chúa.”
Trong lúc Aaron đang nói với dân, họ nhìn về hoang mạc và thấy vinh quang của Thiên Chúa xuất hiện trong mây.
Chiều tối hôm đó có chim cút bay lại và đậu kín trại để cho dân Israel bắt. Sáng sớm hôm sau có một lớp sương bao phủ trại. Khi sương tan, có hạt nhỏ như sương giá xuất hiện trên đất. Khi dân Israel trông thấy, họ hỏi nhau không biết đó là gì.
Moses nói với họ: “Đây là bánh mà Thiên Chúa cho các ngươi. Mỗi người hãy lấy đủ số lượng mình cần. Lấy một omer thứ đó cho mỗi người trong trại các ngươi. Không ai được để lại chút nào tới sáng hôm sau.”
Dân chúng làm theo và thu gom, một số lấy nhiều, một số lấy ít. Nhưng khi cân lại thì mỗi người được đúng một omer. Có vài người không nghe theo Moses mà giữ lại một ít cho đến hôm sau, thì nó lại sinh ra giòi hôi thối. Moses nổi giận với họ.
Mỗi buổi sáng họ thu lượm đủ dùng, và khi mặt trời lên thì nó tan chảy. Vào ngày thứ sáu, họ thu lượm hai omer cho mỗi người, gấp đôi thường ngày. Vài người lãnh đạo đến báo với Moses, nhưng ông nói: “Ngày mai là ngày nghỉ Sabbath, một ngày thánh với Thiên Chúa. Vậy hãy nấu nướng món chi các ngươi muốn. Cứ giữ lại đồ ăn cho tới sáng hôm sau.”
Vậy dân chúng giữ đồ ăn tới hôm sau, mà lần này chẳng sinh giòi bọ hay bốc mùi. Moses nói với họ: “Hãy ăn nó hôm nay. Vì hôm nay là ngày Sabbath của Thiên Chúa, các ngươi sẽ không tìm thấy gì trên đất.”
Vài người vẫn cứ ra ngoài hôm đó để thu lượm, nhưng họ không tìm thấy gì. Thiên Chúa phán với Moses: “Các ngươi còn từ chối không nghe lời Ta đến khi nào? Hãy nhớ Thiên Chúa ban cho các ngươi ngày Sabbath, đó là lý do các ngươi phải thu lượm gấp đôi vào ngày thứ sáu. Tất cả mọi người phải ở trong trại vào ngày thứ bảy, không ai được ra ngoài.”
Vậy mọi người nghỉ ngơi vào ngày thứ bảy.
Dân Israel còn ăn manna trong bốn mươi năm, cho tới tận biên giới xứ Canaan.
Dân Israel rời hoang mạc Sin, đóng trại từ nơi này tới nơi khác như Thiên Chúa chỉ dạy. Họ đóng trại tại Rephidim. Nơi đó không có nước, dân chúng lại phàn nàn với Moses: “Hãy cho chúng tôi nước uống.”
Moses đáp: “Sao các ngươi phàn nàn với ta và dám thử thách Thiên Chúa?”
Nhưng dân chúng đang khát nên nói: “Sao ông lại mang chúng tôi ra khỏi Ai Cập, để cho chúng tôi, con cháu chúng tôi và đàn vật chết khát?”
Moses kêu lên Thiên Chúa: “Con phải làm gì cho dân bây giờ? Họ đã chuẩn bị để ném đá con.”
Thiên Chúa phán bảo Moses: “Hãy đi trước dân chúng. Đem theo mấy người già trong Israel và cầm cây gậy đã đánh nước sông Nile nơi tay. Ta sẽ đứng trước ngươi bên cạnh tảng đá ở Horeb. Đập vào tảng đá, nước sẽ tuôn ra cho dân uống.”
Moses làm điều này trước mặt những người già trong Israel. Ông đặt tên nơi đó là Meribah - nghĩa là tranh cãi, và Massah - nghĩa là thử thách, vì dân chúng đã tranh cãi với ông và thử thách Thiên Chúa.