Sau khi rời Sukkoth, dân Israel đóng trại tại Ethem ở ven sa mạc. Ban ngày Thiên Chúa đi trước họ trong cột mây, còn bên đêm trong cột lửa để soi sáng, nên họ có thể đi cả ngày lẫn đêm. Cả cột mây lẫn cột lửa chẳng bao giờ rời xa dân.
Thiên Chúa phán với Moses: “Nói với dân Israel quay trở lại mà đóng trại gần Pi Hahiroth, ở khoảng giữa Migdol và Biển Đỏ, đối diện với Baal Zephone. Pharaoh sẽ nghĩ các ngươi bị kẹt trong hoang mạc nên cứ đi lang thang. Ta sẽ cho Pharaoh cứng lòng, và hắn sẽ đuổi theo các ngươi. Nhưng Ta sẽ được vẻ vang khi chiến thắng Pharaoh và quân đội của hắn, để người Ai Cập biết Ta là Thiên Chúa.”
Khi Pharaoh biết dân Israel đã đi rồi, vua và triều thần hối hận mà nói: “Chúng ta đã làm gì vậy? Ta đã để dân Israel đi và chúng không còn làm tôi mọi cho ta nữa.”
Pharaoh cho thắng sáu trăm chiến xa của vua, cùng với các chiến xa khác, quan quân, kỵ binh, bộ binh mà đuổi theo dân Israel. Quân của Pharaoh theo kịp họ khi họ đóng trại gần Pi Hahiroth.
Khi quân Ai Cập đang tiến tới, dân Israel nhìn lên. Họ hoảng sợ và kêu cầu Thiên Chúa. Họ với với Moses: “Có phải không còn mồ chôn ở Ai Cập không mà ông dẫn chúng tôi vào sa mạc để chết? Chúng tôi đã chẳng nói là cứ để chúng tôi làm tôi mọi ở Ai Cập vẫn hơn sao? Thà chết ở Ai Cập còn hơn chết trong sa mạc!”
Moses đáp: “Đừng sợ. Hãy vững lòng và các ngươi sẽ thấy sự giải thoát của Thiên Chúa ngày hôm nay. Những người Ai Cập các ngươi thấy hôm nay thì các ngươi sẽ không thấy lại nữa. Thiên Chúa sẽ chiến đấu cho các ngươi, các ngươi cứ việc ngồi im.”
Sứ thần của Thiên Chúa từ đằng trước dân Israel lùi lại và đi đằng sau họ. Cột mây cũng di chuyển ra đằng sau, chắn giữa dân Israel và quân Ai Cập. Ban đêm, cột mây làm bên này sáng còn bên kia tối, nên hai bên không thể lại gần nhau được.
Thiên Chúa phán với Moses: “Sao các ngươi kêu van Ta? Hãy bảo dân Israel tiếp tục đi. Cứ giơ cây gậy của ngươi trên mặt biển, nước sẽ rẽ ra, và dân có thể đi trên đất khô. Ta sẽ làm người Ai Cập cứng lòng và chúng sẽ đuổi theo. Ta sẽ được vẻ vang bởi Pharaoh và quân đội hắn. Người Ai Cập sẽ biết Ta là Thiên Chúa khi Ta chiến thắng quân đội Pharaoh, chiến xa cùng kỵ binh.”
Moses giơ tay bên mặt biển, cả đêm hôm đó Thiên Chúa cho gió đông thổi mạnh làm nước biển dạt ra, để lộ lối đi khô ráo. Nước bị rẽ đôi, và dân Israel vượt qua biển theo lối đó, với hai bức tường nước ở hai bên.
Quân Ai Cập đuổi theo họ, các chiến xa cùng kỵ binh theo họ vào lòng biển. Lúc đêm sắp tàn, Thiên Chúa từ cột mây và cột lửa nhìn xuống quân Ai Cập mà làm cho chúng rối loạn. Các bánh xe của chiến xa bị kẹt nên khó di chuyển. Chúng nói: “Thôi hãy tránh xa dân Israel! Thiên Chúa chiến đấu cho chúng chống lại Ai Cập.”
Tảng sáng, Thiên Chúa phán với Moses: “Hãy giơ tay trên biển, để nước ập lại trên quân Ai Cập, chiến xa cùng kỵ binh của chúng.”
Moses giơ tay trên mặt biển, nước biển ập trở lại như cũ. Người Ai Cập đang chạy trốn bị cuốn vào, Thiên Chúa xô họ xuống biển. Nước nhấn chìm chiến xa, kỵ binh, cùng toàn thể quân đội Pharaoh đã theo dân Israel vào lòng biển. Không ai trong số chúng sống sót.
Ngày hôm đó Thiên Chúa giải cứu dân Israel khỏi bàn tay người Ai Cập, và dân Israel thấy xác người Ai Cập chết trên bờ biển. Khi chứng kiến quyền năng của Thiên Chúa trước người Ai Cập, dân chúng kính sợ Thiên Chúa, tin vào Ngài, tin vào ông Moses, tôi tớ của Ngài. Bà Miriam, chị gái ông Moses, cầm lấy trống trên tay. Họ nhảy múa và hát vang ca ngợi Thiên Chúa.