Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Chín tai họa đầu tiên

Thiên Chúa phán với Moses: “Pharaoh đã cứng lòng và không cho dân Ta đi. Ngươi hãy đến với Pharaoh vào buổi sáng lúc hắn ra bờ sông Nile. Hãy lấy cây gây gậy đã biến ra con rắn, mà đập xuống sông Nile, nước sẽ hóa thành máu. Ngươi cũng hãy bảo Aaron lấy cây gậy mà giơ tay ra trên nước khắp xứ Ai Cập - từ sông suối, kênh rạch, ao hồ - và nước sẽ trở thành máu. Máu sẽ có ở khắp nơi trên đất Ai Cập, trong cả các bình gỗ và đá.”

Moses và Aaron làm như lời Thiên Chúa phán dạy. Ông giơ gậy trước mặt Pharaoh cùng triều thần và đập xuống sông Nile, nước sông liền hóa thành máu. Cá dưới sông chết hết, và sông trở nên hôi thối khiến người Ai Cập không uống được nữa. Người Ai Cập phải đào xung quanh sông Nile để tìm nước. Máu lan ra khắp xứ Ai Cập.

Nhưng các thầy phù thủy cũng dùng thuật mình mà làm được điều đó. Lòng Pharaoh trở nên chai đá, vua không nghe theo Moses và Aaron mà đi trở về cung.


Bảy ngày kể từ khi nước sông Nile hóa thành máu, Thiên Chúa phán với Moses: “Đi và nói với Pharaoh hãy thả dân Ta ra để chúng đi thờ phượng Ta. Nếu hắn không thả dân đi, Ta sẽ gây ra nạn ếch nhái khắp xứ. Sông Nile sẽ đầy rẫy ếch nhái. Chúng cũng sẽ bò vào cung vua, vào phòng và lên cả giường vua, vào nhà các quan và dân chúng, vào lò bếp cùng cối nhồi bột. Ếch sẽ bò lên khắp mình vua, quan và dân chúng. Hãy bảo Aaron dang cây gậy trên sông suối, kênh rạch, ao hồ, làm cho ếch nhái xuất hiện khắp Ai Cập.”

Vậy Aaron làm theo chỉ dẫn của Thiên Chúa, khiến ếch nhái lan tràn khắp xứ. Nhưng các thầy phù thủy Ai Cập cũng làm được như vậy và làm cho ếch nhái xuất hiện.

Pharaoh cho đòi Moses và Aaron mà nói: “Ngươi hãy xin Thiên Chúa cho ếch nhái rời xa ta và dân ta. Ta sẽ cho các ngươi đi để dâng của lễ lên Thiên Chúa.”

Moses đáp: “Xin cho tôi biết khi nào tôi nên cầu cho ngài, cho triều thần và dân ngài, để ếch nhái biến mất và chỉ còn lại trong sông Nile?”

Pharaoh nói: “Ngày mai.”

Moses đáp: “Đúng như ngài nói, để ngài biết không có thần nào được như Thiên Chúa của chúng tôi. Ếch nhái sẽ rời xa ngài, nhà ngài, xa triều thần và dân ngài, mà chỉ còn ở lại trong sông Nile.”

Sau khi rời đi, Moses kêu cầu lên Thiên Chúa về nạn ếch nhái Người đã gây ra cho Pharaoh. Thiên Chúa làm như điều Moses xin. Ếch nhái chết trong nhà, ngoài sân và ngoài đồng. Người ta gom chúng lại thành đống, khắp xứ bốc mùi hôi thối. Nhưng khi Pharaoh thấy nạn này đã qua, thì lại cứng lòng và không cho dân đi.


Thiên Chúa phán với Moses: “Nói với Aaron hãy giơ gậy ra và đập bụi trên đất, bụi đất sẽ hóa thành muỗi trên khắp Ai Cập.”

Aaron bèn dang tay ra, dùng cây gậy đập lên đất, muỗi liền xuất hiện và bu lên người cùng súc vật. Khắp xứ Ai Cập đều có muỗi.

Các thầy phủ thủy cố làm theo, nhưng họ không làm được. Họ nói với Pharaoh: “Đó là nhờ ngón tay của Thiên Chúa.”

Nhưng Pharaoh vẫn cứng lòng và không nghe, y như Thiên Chúa đã phán.


Thiên Chúa phán với Moses: “Hãy dậy sớm và gặp Pharaoh khi hắn ra bờ sông, nói với hắn hãy cho dân Ta đi để chúng thờ phượng Ta. Nếu không, Ta sẽ cho các đàn ruồi trên khắp vua, triều thần, dân chúng Ai Cập. Nhà dân Ai Cập sẽ đầy ruồi, ngay cả đất cũng bị bao phủ bởi chúng. Nhưng Ta sẽ không cho ruồi xuất hiện ở Goshen, nơi dân Ta sống. Nhờ đó các ngươi sẽ biết, Ta là Thiên Chúa, Ta ở trong xứ này. Ta sẽ phân biệt dân Ta với dân Ai Cập. Dấu hiệu này sẽ xảy ra vào ngày mai.”

Thiên Chúa làm như lời Người nói. Vậy các đàn ruồi dày đặc liền xuất hiện và bay vào cung vua, nhà triều thần và dân chúng. Khắp xứ Ai Cập bị tàn phá bởi ruồi.

Pharaoh bèn cho gọi Moses và Aaron mà nói: “Hãy đi thờ phượng Thiên Chúa các ngươi ở trong xứ này.”

Moses đáp: “Không được đâu. Những của lễ chúng tôi dâng lên Thiên Chúa là ghê tởm với người Ai Cập. Nếu chúng tôi dâng của lễ, họ sẽ ném đá chúng tôi. Chúng tôi phải đi ba ngày đường vào đồng vắng để dâng của lễ lên Thiên Chúa như Người phán dạy.”

Pharaoh nói: “Ta sẽ cho các ngươi đi dâng của lễ lên Thiên Chúa trong đồng vắng, nhưng đừng đi xa quá. Ngươi hãy cầu cho cả ta.”

Moses đáp: “Ngay khi tôi ra khỏi đây, tôi sẽ cầu xin Thiên Chúa, và ngày mai ruồi sẽ biến mất khỏi vua, triều thần và dân chúng. Nhưng xin ngài đừng gạt chúng tôi nữa mà không cho đi dâng của lễ lên Thiên Chúa.”

Moses rời đi và cầu nguyện lên Thiên Chúa. Thiên Chúa nhận lời Moses. Ruồi rời xa khỏi Pharaoh, triều thần và dân chúng. Không con nào còn sót lại. Nhưng Pharaoh lại cứng lòng mà không cho dân đi.


Thiên Chúa phán với Moses: “Đi gặp Pharaoh và bảo hắn hãy thả dân Ta ra để chúng đi thờ phượng Ta. Nếu không, Ta sẽ cho nạn bệnh dịch khủng khiếp trên súc vật ngoài đồng - từ lừa ngựa, lạc đà, cho đến chiên dê, và bò. Nhưng Ta sẽ phân biệt súc vật của dân Israel, không con nào của chúng phải chết cả. Ngày mai Ta sẽ làm điều đó.”

Ngày hôm sau, mọi súc vật của dân Ai Cập chết, nhưng súc vật của dân Israel thì không con nào chết. Pharaoh biết điều đó nhưng vẫn cứng lòng mà không cho dân Israel đi.


Thiên Chúa phán với Moses: “Hãy hốt lấy tro trong lò đầy tay và ném lên không trung trước mặt Pharaoh. Tro sẽ hóa thành bụi bay khắp Ai Cập, người cùng súc vật trong xứ sẽ sinh ghẻ chốc.”

Moses làm theo lời Thiên Chúa, và người cùng súc vật trong xứ bị bệnh ghẻ chốc. Các thầy phủ thủy không thể đứng trước Moses vì bệnh ghẻ. Nhưng Thiên Chúa làm cho Pharaoh ra cứng lòng. Vua không nghe theo Moses và Aaron.


Thiên Chúa phán với Moses: “Hãy dậy sớm, đi gặp Pharaoh và nói hãy để dân Ta đi để chúng thờ phượng Ta. Nếu không Ta sẽ giáng tai họa lớn lên Ai Cập để các ngươi biết không thần nào như Ta trên khắp mặt đất. Ta có thể dang cánh tay đánh phạt dân Ai Cập và quét sạch chúng ra khỏi mặt đất. Nhưng Ta còn nương tay là để chúng thấy quyền năng của Ta, và để danh Ta được lan ra khắp mọi xứ. Giờ này ngày mai Ta sẽ cho mưa đá lớn chưa từng có đổ trên Ai Cập. Hãy bảo dân chúng mang súc vật và tài vật ngoài đồng vào nơi trú ẩn. Người và súc vật còn ở ngoài đồng sẽ chết.”

Các triều thần Pharaoh kính sợ Thiên Chúa thì vội vã mang nô lệ và súc vật vào nhà. Còn những ai không nghe thì cứ để lại ngoài đồng.

Moses dang tay giơ cây gập lên trời, Thiên Chúa cho sấm sét và mưa đá đổ xuống trên đất. Đó là trận mưa bão lớn nhất Ai Cập kể từ khi dựng nước. Mưa đá tàn phá khắp Ai Cập, từ người đến súc vật, cho đến mọi cây cỏ ngoài đồng. Chỉ có Goshen, nơi dân Israel sống là không có mưa đá.

Pharaoh cho gọi Moses và Aaron mà nói: “Thiên Chúa là Đấng công chính, còn ta và dân ta đã phạm tội. Hãy cầu xin Thiên Chúa để cho sấm và mưa đá tạnh. Rồi ta sẽ cho các ngươi đi, các ngươi không phải ở lại lâu hơn nữa.”

Moses đáp: “Khi tôi ra khỏi thành, tôi sẽ giơ tay lên mà cầu với Thiên Chúa. Sấm sẽ ngưng và mưa đá sẽ tạnh, để ngài biết đất này là của Thiên Chúa. Nhưng tôi biết ngài và triều thần vẫn chưa kính sợ Thiên Chúa.”

Moses rời đi và ra khỏi thành. Ông giờ tay lên Thiên Chúa, sấm và mưa đá ngừng lại. Khi Pharaoh và triều thần thấy mưa đá ngừng thì lại cứng lòng và không cho dân Israel đi.


Thiên Chúa phán với Moses: “Ta đã làm cho lòng dạ Pharaoh và triều thần ra chai đá để Ta có thể làm các dấu lạ giữa chúng, để các ngươi có thể kể cho con cháu Ta đã xử dân Ai Cập thế nào, và để các ngươi biết Ta là Thiên Chúa.”

Moses và Aaron đi gặp Pharaoh mà nói: “Ngài còn không chịu hạ mình trước Thiên Chúa cho tới bao giờ? Nếu ngài không cho dân Israel đi, Thiên Chúa sẽ mang châu chấu đến Ai Cập vào ngày mai. Chúng sẽ bao phủ mặt đất tới độ không nhìn thấy nữa. Chúng sẽ ăn sạch những gì còn sót lại sau mưa đá, cả những cây mọc ngoài đồng. Chúng sẽ vào đầy trong nhà người Ai Cập, điều mà cha ông các ngài cũng chưa từng thấy từ khi dựng nước.”

Rồi họ rời khỏi cung Pharaoh. Các triều thần nói với Pharaoh: “Tên này còn gieo vạ cho chúng ta đến bao giờ? Cứ cho dân hắn đi đi, để chúng thờ phượng Thiên Chúa của chúng. Ngài không thấy Ai Cập đang bị tàn phá sao?”

Pharaoh cho gọi Moses và Aaron mà nói: “Đi mà thờ phượng Thiên Chúa của các ngươi. Nhưng nói cho ta biết ai sẽ đi?”

Moses đáp: “Chúng tôi sẽ đi với người trẻ và người già, với con trai và con gái, với bầy chiên và bò, vì chúng tôi phải dâng lễ lên Thiên Chúa.”

Pharaoh nói: “Các ngươi muốn đi với đàn bà và con cái sao? Rõ ràng các ngươi có ý đồ xấu. Không đâu, chỉ có đàn ông hãy đi thờ phượng Thiên Chúa, vì đó là lời các ngươi xin.”

Moses và Aaron bị đuổi ra khỏi cung Pharaoh. Moses bèn giơ cây gậy lên, Thiên Chúa cho một trận gió đông trên đất cả ngày lẫn đêm. Vào buổi sáng, châu chấu đã theo gió tới. Chúng lan tràn khắp Ai Cập. Chưa từng có và sau này cũng sẽ không có nạn châu chấu như vậy. Chúng bao phủ mặt đất tới độ đen kịt. Chúng ăn sạch những gì còn sót lại, cả những cây trái ngoài đồng. Khắp Ai Cập không còn màu xanh của cây cỏ.

Pharaoh mau chóng đòi Moses và Aaron mà nói: “Ta đã phạm tội với Thiên Chúa và với ngươi. Hãy tha thứ tội của ta lần này nữa và xin Thiên Chúa mang nạn chết chóc này đi khỏi ta.”

Moses rời đi và cầu xin Thiên Chúa. Thiên Chúa cho biến đổi gió thành gió tây rất mạnh, mang châu chấu đi và nhấn chìm xuống Biển Đỏ. Không còn một con châu chấu nào ở Ai Cập. Nhưng Thiên Chúa làm lòng Pharaoh ra chai đá, vua không cho dân Israel đi.


Thiên Chúa phán với Moses: “Hãy giơ tay lên trời để bóng tối phủ khắp Ai Cập, bóng tối như sờ thấy được.”

Moses bèn giơ tay lên trời, và bóng tối bao phủ Ai Cập trong ba ngày. Ba ngày đó, không ai nhìn thấy ai hay có thể đi lại được. Nhưng ở nơi của dân Israel thì vẫn có ánh sáng.

Pharaoh gọi Moses mà nói: “Hãy đi và thờ phượng Thiên Chúa. Cả đàn bà và lũ trẻ cũng đi với ngươi, nhưng ngươi phải để đàn vật lại.”

Moses đáp: “Ngài phải cho chúng tôi dâng của lễ toàn thiêu lên Thiên Chúa của chúng tôi. Đàn vật của chúng tôi cũng phải đi với chúng tôi, không được để lại cái móng chân nào. Chúng tôi phải bắt vài con trong số chúng mà dâng lên Thiên Chúa. Khi chưa tới chỗ đó chúng tôi vẫn còn chưa biết nên chọn những con nào.”

Nhưng Thiên Chúa làm Pharaoh cứng lòng, và không cho dân Israel đi. Pharaoh nói: “Hãy biến đi! Đừng xuất hiện trước mặt ta nữa! Nếu còn gặp ta ngươi sẽ chết.”

Moses đáp: “Đúng như ngài nói, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa.”