Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Pharaoh khước từ

Moses và Aaron đi đến gặp Pharaoh mà nói: “Thiên Chúa của Israel đã phán rằng hãy để dân tôi đi để thờ phượng Ngài trong đồng vắng.”

Pharaoh đáp: “Thiên Chúa là ai mà ta phải vâng lời và cho dân Israel đi? Ta chẳng biết Thiên Chúa nào hết và cũng chẳng cho dân Israel đi đâu.”

Họ lại nói: “Thiên Chúa của Israel đã hiện ra với chúng tôi. Hãy để chúng tôi đi ba ngày đường vào đồng vắng để dâng của lễ lên Thiên Chúa. Nếu không Ngài sẽ đánh phạt chúng tôi bằng bệnh dịch hoặc gươm dao.”

Nhưng Pharaoh đáp: “Hỡi Moses và Aaron, sao các ngươi xui cho dân bỏ việc vậy? Hãy quay lại làm việc đi! Bây giờ dân thì đông còn các ngươi thì lại muốn chúng nghỉ làm.”

Ngay ngày hôm đó Pharaoh truyền lệnh cho các chủ nô và các đốc công giám sát: “Đừng cung cấp rơm cho chúng làm gạch nữa, cứ để chúng tự đi tìm rơm. Nhưng phải bắt chúng làm đủ số gạch như mọi khi, không giảm số lượng chi hết. Chúng là lũ lười biếng nên mới đòi đi tế lễ cho Thiên Chúa chúng. Phải bắt chúng làm nhiều hơn để chúng quên đi những lời dối trá đó.”

Các đốc công đi nói lại với dân Israel. Vậy dân bèn đi khắp Ai Cập để thu góp gốc rạ thay cho rơm. Bọn chủ nô hối thúc, bắt phải làm đủ số gạch như trước. Khi không có đủ gạch, bọn chúng đánh các đốc công người Israel mà nói: “Sao hôm qua và hôm nay các ngươi không làm đủ số gạch như trước?”

Các đốc công Israel bèn đi xin Pharaoh: “Sao ngài đối xử với các bề tôi như vậy? Các bề tôi ngài không được cung cấp rơm, mà ngài lại bắt làm gạch. Người ta đánh các bề tôi ngài trong khi chính người của ngài có lỗi.”

Pharaoh đáp: “Các ngươi là lũ lười biếng, nên mới đòi đi tế lễ Thiên Chúa. Bây giờ quay lại làm việc đi. Các ngươi không được cung cấp rơm nữa, nhưng vẫn phải làm đủ số gạch.”

Các đốc công Israel hiểu ra lý do. Sau khi rời đi, họ gặp Moses và Aaron mà nói: “Xin Thiên Chúa đoái xem và xét xử các ông! Các ông đã làm cho chúng tôi bị ghét trước mặt Pharaoh và triều thần. Thật các ông đã trao gươm vào tay họ để giết chúng tôi.”

Moses thưa với Thiên Chúa: “Lạy Chúa, sao Ngài lại mang họa này cho dân? Có phải vì việc này mà Ngài sai con đến? Từ khi con đến với Pharaoh mà nói nhân danh Ngài, Pharaoh lại ngược đãi dân, còn Ngài thì chẳng giải cứu dân Ngài gì cả.”

Thiên Chúa phán với Moses: “Giờ ngươi sẽ thấy những gì Ta sẽ làm cho Pharaoh. Nhờ bàn tay mạnh mẽ can thiệp mà vua sẽ cho các ngươi ra khỏi Ai Cập.”

Ngài lại phán: “Ta là Thiên Chúa toàn năng, Đấng đã hiện ra mới Abraham, Isaac và Jacob. Nhưng Ta đã không tỏ cho chúng biết tên Ta. Ta cũng đã lập giao ước với chúng và cho chúng vùng đất Canaan, nơi chúng kiều ngụ. Giờ đây, Ta đã nghe lời than van của dân Israel đang bị người Ai Cập bắt làm nô lệ, và Ta nhớ lại giao ước của Ta. Vậy ngươi hãy nói với dân Israel rằng Ta là Thiên Chúa sẽ giải thoát các ngươi khỏi gánh áp bức của người Ai Cập. Ta sẽ dang cánh tay ra, dùng sự đoán phạt mà cứu các ngươi. Ta sẽ nhận các ngươi làm dân riêng, và Ta sẽ là Thiên Chúa các ngươi. Ta sẽ đem các ngươi về đất mà Ta đã giơ tay thề sẽ ban cho Abraham, Isaac và Jacob. Ta sẽ ban đất ấy cho các ngươi làm gia nghiệp.

Moses nói lại cho dân Israel, nhưng họ không nghe ông vì ách áp bức quá nặng nề.

Thiên Chúa phán với Moses: “Đi và bảo Pharaoh hãy để dân Israel ra khỏi Ai Cập. Ta là Thiên Chúa, ngươi hãy nói với Pharaoh mọi điều Ta dạy ngươi.”

Nhưng Moses thưa: “Nếu dân Israel còn không nghe con, thì Pharaoh sao lại nghe con, vì con không giỏi ăn nói?”

Thiên Chúa phán: “Ngươi xem, đã đã làm cho ngươi nên như một vị thần với Pharaoh, còn anh ngươi Aaron sẽ là ngôn sứ của ngươi. Ngươi hãy nói với anh ngươi mọi điều Ta phán, và anh ngươi sẽ nói với Pharaoh để cho dân Israel đi. Nhưng Ta sẽ làm lòng dạ Pharaoh ra chai đá, và mặc cho những dấu lạ của Ta trong Ai Cập, hắn vẫn sẽ không nghe ngươi. Ta sẽ dang cánh tay quyền năng trên Ai Cập, dùng sự đoán phạt mà mang dân Ta là Israel đi. Và dân Ai Cập sẽ nhận biết Ta là Thiên Chúa.”

Moses và Aaron làm theo những gì Thiên Chúa phán dạy. Họ đi đến gặp Pharaoh.

Pharaoh nói: “Các ngươi hãy làm dấu lạ.”

Moses nói với Aaron: “Hãy lấy cây gậy của anh mà ném trước mặt Pharaoh.”

Aaron bèn ném cây gậy trước mặt Pharaoh và triều thần, nó liền hóa ra một con rắn. Nhưng Pharaoh cho gọi mấy nhà thông thái và thầy phù thủy, họ cũng làm được thuật đó. Mỗi người trong số họ ném cây gậy xuống, mỗi cây gậy hóa ra một con rắn. Nhưng gậy của Aaron nuốt gậy của nọ. Pharaoh vẫn cứng lòng mà không nghe theo Moses và Aaron, y như lời Thiên Chúa Phán.