Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Tàn sát chi tộc Benjamin

Có một người Levi sống ở nơi hoang vắng trong vùng đồi núi Ephraim lấy một cô vợ lẽ. Nhưng nàng lừa dối chồng và bỏ về nhà cha nàng ở Bethlehem. Bốn tháng sau, người chồng mang theo tên đầy tớ và hai con lừa tới để đón nàng về. Nàng tiếp ông vào nhà.

Ông bố vợ gặp con rể thì rất vui mừng, bắt phải ở lại ba ngày, ăn uống và ngủ tại đó.

Vào ngày thứ tư người đàn ông dậy sớm để chuẩn bị ra về. nhưng ông bố vợ nói: “Con hãy ăn gì đã rồi hãy đi.”

Vậy họ ăn uống cùng nhau. Rồi ông bố vợ lại bắt con rể ở lại thêm một ngày nữa.

Tới chiều ngày thứ năm, người đàn ông định đi thì ông bố vợ bảo: “Con xem, trời đã sắp tối rồi. Hãy ở lại thêm tối nay rồi sáng sớm mai hãy đi.”

Nhưng ông ta không muốn ở lại thêm một đêm nữa, nên đem theo vợ, tên đầy tớ và hai con lừa ra đi.

Khi tới gần Jebus, trời đã sẩm tối. Tên đầy tờ nói với chủ: “Hay chúng ta dừng lại thành của người Jebusite và nghỉ đêm tại đó?”

Người chủ đáp: “Không, chúng ta sẽ không đi vào thành của dân ngoại, mà hãy đến Gibeah hoặc Ramah và nghỉ đêm tại đó.”

Vậy họ tiếp tục đi, và khi trời đã tối thì họ đến được Gibeah, thuộc chi tộc Benjamin. Họ vào ngồi ở giữa sân, nhưng không ai tiếp đón họ nghỉ qua đêm.

Một ông già người Ephraim sống trong thành từ ngoài đồng trở về. Khi trông thấy họ bèn hỏi: “Các cậu từ đâu tới và sẽ đi đâu?”

Người đàn ông đáp: “Chúng tôi từ Bethlehem thuộc Judah tới một nơi hẻo lánh xứ Ephraim. Tôi đang ở trong nhà của Thiên Chúa nhưng chẳng ai tiếp đón tôi để nghỉ qua đêm cả. Chúng tôi đã có rơm và cỏ cho lừa, bánh và rượu cho chúng tôi, chúng tôi chẳng cần gì khác cả.”

Ông già nói: “Hãy đến nhà tôi, tôi sẽ chu cấp cho các cậu chứ đừng ngủ ngoài đường như thế.”

Vậy ông già tiếp đón họ vào nhà, cho lừa của họ ăn. Sau khi rửa chân, họ ăn uống.

Trong lúc đó, có vài tên côn đồ trong thành bao vây căn nhà. Chúng đập cửa và hét lớn: “Hãy mang gã đã vào nhà ông để chúng tôi làm trò tiêu khiển.”

Ông già đi ra và nói: “Các cậu đừng làm điều ghê tởm đó. Vì người này là khách của tôi, nên xin đừng làm vậy. Đây tôi có đứa con gái còn trinh, và đứa vợ lẽ của người này nữa. Tôi sẽ mang chúng ra cho các cậu, chỉ xin đừng làm hại người này.”

Người đàn ông nghe vậy thì bèn đưa vợ lẽ mình ra cho họ. Chúng hãm hiếp, đánh đập nàng suốt đêm cho tới rạng sáng. Nàng trở về nhà của ông già, gục ngã và chết ở cửa.

Khi người chồng tỉnh dậy, mở cửa thì thấy xác vợ nằm ở ngay trước ngưỡng cửa. Ông bèn đặt xác vợ lên lưng lừa rồi trở về nhà.

Về đến nhà, ông ta dùng dao phân xác vợ mình thành mười hai mảnh, gửi tới các chi tộc Israel. Dân Israel thấy thì bảo nhau: “Từ khi Israel ra khỏi Ai Cập tới nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ. Chúng ta phải làm gì đó!”


Tất cả dân Israel từ Dan tới Beersheba, và Gilead tụ họp lại trước nhan Thiên Chúa ở Mizpah. Có cả thảy bốn trăm nghìn người được vũ trang tại đó.

Các thủ lĩnh Israel nói: “Hãy cho chúng ta biết chuyện kinh khủng gì đã diễn ra.”

Người Levi nọ đáp: “Tôi và đứa vợ lẽ đến Gibeah thuộc chi tộc Benjamin để nghỉ qua đêm. Đêm hôm đó bọn đàn ông Gibeah theo tôi và vây quanh nhà định giết tôi. Chúng hãm hiếp vợ tôi và nó chết. Tôi bèn phân xác nó thành từng mảnh và gửi mỗi mảnh tới một chi tộc Israel, vì chúng đã làm điều dâm đãng và tàn ác trong Israel. Bây giờ xin các ông hãy nói xem nên làm thế nào.”

Tất cả mọi người đứng dậy mà nói: “Chúng ta sẽ không về nhà. Mỗi chi tộc sẽ chọn ra một phần mười số quân để tham gia. Rồi chúng ta sẽ bắt thăm để theo thứ tự mà đi tới Gibeah. Chúng ta sẽ bắt chúng phải trả giá cho tội ác này.”

Vậy họ tập hợp nhau lại để tiến đánh Gibeah. Tất cả là bốn mươi nghìn quân.

Các chi tộc Israel gửi tin tới chi tộc Benjamin mà nói rằng: “Sao lại xảy ra tội ác như vậy ở giữa các ông? Hãy trao Gibeah vào tay chúng tôi để chúng tôi tiêu diệt chúng và xóa tội ác khỏi Israel.”

Nhưng người Benjamin không nghe mà tập hợp nhau tại Gibeah để chống lại quân Israel. Các thành khác của Benjamin có hai mươi sáu nghìn quân. Thành Gibeah có thêm bảy trăm lính tuyển chọn thuận tay trái, họ có thể ném một viên đá trúng sợi tóc mà không trượt.


Quân Israel đi lên Bethel. Ở đó họ thỉnh ý Thiên Chúa: “Ai trong chúng con sẽ lên đánh Benjamin trước?”

Thiên Chúa đáp: “Judah sẽ đi trước.”

Sáng hôm sau quân Israel tới đóng trại gần Gibeah. Họ tiến ra dàn trận để đánh quân Benjamin. Nhưng hôm đó họ thua trận và quân Benjamin đã giết được hai mươi hai nghìn quân Israel.

Quân Israel rút lui về nơi đóng trại ban đầu. Họ khóc lóc mà thưa với Thiên Chúa: “Chúng con có nên đi đánh người Benjamin, anh em chúng con không?”

Thiên Chúa đáp: “Các ngươi cứ đi.”

Ngày hôm sau, quân Israel ra đánh thì bị quân Benjamin giết thêm tám nghìn quân nữa.

Quân Israel trở về Bethel. Hôm đó họ khóc lóc, ăn chay tới tối. Họ dâng của lễ toàn thiêu và của lễ thù ân lên Thiên Chúa. Họ lại thỉnh ý Thiên Chúa: “Chúng con có nên đi đánh người Benjamin, anh em chúng con không?”

Thiên Chúa đáp: “Hãy cứ đi, vì ngày mai Ta sẽ trao chúng vào tay các ngươi.”

Họ bèn tới phục kích quanh Gibeah. Hôm sau họ cho một đội quân ra dàn trận. Quân Benjamin lại xông ra đánh, giết được khoảng ba mươi người và bảo nhau rằng: “Chúng ta sẽ lại đánh bại chúng thôi.”

Quân Israel bảo nhau rút lui dể nhử quân Benjamin ra xa khỏi thành. Đoạn quân Israel đã phục kích ở Baal Tamar và phía tây Gibeah bèn xông ra. Quân Benjamin đại bại và mười tám nghìn người đã bị giết.

Quân Israel tiến vào thành Gibeah. Họ đốt lửa báo hiệu cho quân đã rút chạy quay lại. Bấy giờ quân Benjamin còn lại trong thành mới nhận ra thảm kịch trước mắt. Họ chạy trốn vào đồng vắng nhưng bị quân Israel đuổi theo, giết năm nghìn người trên đường tới núi Rimmon. Quân Israel lại đuổi theo tới tận Gidom và giết thêm hai nghìn người.

Ngày hôm đó, Thiên Chúa trừng phạt Benjamin và họ bị đánh bại. Mười nghìn quân Israel đã giết được hai mươi lăm nghìn một trăm người Benjamin. Quân Israel quay lại và đốt phá các thành còn lại của Benjamin. Chỉ có sáu trăm người còn sống sót chạy vào đồng vắng tới núi Rimmon. Họ trốn ở đó trong bốn tháng.