Một người đàn ông tên là Micah sống ở vùng đồi núi Ephraim. Một ngày Micah nói với mẹ mình: “Số tiền một nghìn một trăm shekel bạc mà mẹ bị mất và đã nguyền rủa tên trộm, chính là do con lấy.”
Rồi ông trả lại số bạc cho mẹ.
Mẹ ông nói: “Nguyện xin Thiên Chúa ban phước cho con! Mẹ định dành số bạc này mà dâng lên Thiên Chúa dưới tên con. Vậy mẹ sẽ trả lại nó cho con.”
Bà lấy hai trăm shekel bạc đưa cho thợ làm một pho tượng, để vào trong nhà. Micah đã có một cái miếu thờ riêng, ông dùng số bạc còn lại cho làm một cái áo ephod, vài tượng thần, và đặt con trai ông làm thầy tư tế.
Có một người Levi trẻ rời Bethlehem để đi tìm nơi khác sinh sống. Đó chính là Jonathan, con trai của Gershom, cháu của Moses. Tình cờ cậu đi đến nhà ông Micah.
Micah hỏi: “Cậu từ đâu tới?”
Jonathan đáp: “Tôi là một người Levi, đến từ Bethlehem ở xứ Judah. Tôi đang tìm nơi để trú chân.”
Micah nói: “Hãy ở với tôi và làm thầy tư tế cho tôi. Tôi sẽ trả cho cậu mười shekel bạc mỗi năm, quần áo và đồ ăn nữa.”
Vậy Jonathan ở lại sống với ông Micah và làm thầy tư tế cho ông. Ông Micah xem cậu như con và nói rằng: “Giờ tôi biết Thiên Chúa đã ban phước cho tôi, vì đã cho người Levi này làm thầy tư tế của tôi.”
Trong những ngày đó chi tộc Dan đang tìm đường vào chiếm đất được chia cho mình. Người Dan cắt cử năm người thủ lĩnh đi do thám xứ.
Họ đi vào vùng đổi núi Ephraim. Khi tới gần nhà ông Micah, họ nghe thấy tiếng của người Levi trẻ, họ lại gần và hỏi: “Sao cậu lại ở đây làm gì? Ai đưa cậu tới đây?”
Jonathan bèn kể về ông Micah và nói: “Ông ấy đã thuê tôi làm thầy tư tế.”
Họ bèn nói: “Xin thỉnh ý Thiên Chúa giúp chúng tôi xem chuyến đi này có được thành công không?”
Jonathan đáp: “Các ông hãy đi bình an, vì Thiên Chúa đã nhận lời các ông.”
Năm người bèn rời đi và tới Laish, một thành trong thung lũng gần Beth Rehob. Ở đó họ thấy không thiếu thứ gì, dân cư được an toàn, thịnh vượng giống như xứ Sidon. Nơi đó cũng cách xa Sidon và không có liên minh với các dân tộc khác.
Khi trở về, người Dan hỏi họ: “Các ông đã tìm thấy gì?”
Họ đáp: “Nào hãy tiến lên! Chúng tôi đã thấy một vùng đất tốt lành. Đừng chần chừ mà hãy đi chiếm lấy nó. Khi tới đó anh em sẽ thấy một vùng đất lớn không thiếu thứ gì mà Thiên Chúa cho chúng ta, còn dân xứ đó thì chẳng phòng bị gì cả.”
Vậy sáu trăm người Dan được vũ trang bèn đi. Trên đường họ đóng trại gần Kiriath Jearim trong xứ Judah, rồi tới vùng đồi Ephraim và đi qua nhà ông Micah.
Năm người đã đi do thám nói với những người khác: “Anh em có biết ở đây có một nhà có cả áo ephod, và tượng thần bằng bạc không? Anh em biết phải làm gì rồi đấy.”
Vậy họ vào nhà ông Micah. Năm người đã đi do thám vào trong nhà lấy áo ephod, các tượng thần trong lúc sáu trăm người khác đứng ở cổng.
Thấy vậy, Jonathan nói: “Các ông đang làm gì vậy?”
Họ đáp: “Hãy im lặng! Cậu hãy đi với chúng tôi và làm thầy tư tế cho chúng tôi. Làm thầy tư tế của một chi tộc Israel chẳng tốt hơn làm thầy tư tế của chỉ một nhà hay sao?”
Jonathan nghe thì hài lòng, bèn cầm lấy áo ephod, các tượng thần và đi với họ.
Khi họ đã đi được một đoạn xa, ông Micah tập hợp những người đàn ông gần đó đuổi theo. Người Dan quay lại và hỏi ông Micah: “Có chuyện gì mà ông gọi người đến đánh chúng tôi?”
Ông Micah đáp: “Các ông đã lấy các tượng thần và thầy tư tế của tôi mà đi. Tôi còn gì nữa đâu?”
Người Dan đáp: “Đừng gây sự với chúng tôi, kẻo vài người trong chúng tôi có thể giết chết gia đình ông.”
Rồi người Dan rời đi. Ông Micah cũng sợ mà thôi không đuổi theo nữa.
Người Dan tới Laish đánh phá thành, giết hết dân chúng. Không ai tới cứu họ vì họ ở xa Sidon và không liên minh với các dân khác.
Người Dan xây lại thành và ở tại đó, đổi tên thành là Dan theo tên chi tộc mình. Họ tiếp tục dùng các tượng thần của Micah, và đặt Jonathan cùng con cháu ông sau này làm thầy tư tế.