Sau khi tàn sát chi tộc Benjamin, các chi tộc Israel lập một lời thề tại Mizpah: “Không ai trong chúng ta được gả con gái cho người Benjamin.”
Rồi họ tới Bethel, khóc lóc trước nhan Thiên Chúa cho tới chiều tối mà than rằng: “Lạy Chúa, sao điều này lại xảy đến với Israel? Giờ Israel bị mất một chi tộc rồi sao?”
Sáng sớm hôm sau họ dựng một bàn thờ, dâng của lễ toàn thiêu và của lễ thù ân lên Thiên Chúa.
Dân Israel lại khóc than cho chi tộc Benjamin. Họ bảo nhau: “Giờ thì một chi tộc đã mất khỏi Israel. Làm sao chúng ta tìm vợ cho những người Benjamin còn lại đây, vì chúng đã đã lỡ thề không gả con gái cho họ rồi.”
Đoạn các thủ lĩnh hỏi: “Những ai đã không tới trước nhan Thiên Chúa ở Mizpah?”
Họ tìm ra thành Jabesh Gilead đã không tới tụ họp. Họ bèn sai mười hai nghìn quân tới Jabesh Gilead để trừng trị và dặn rằng: “Các ngươi hãy giết hết đàn ông và đàn bà có chồng, giữ lại những cô gái còn trinh.”
Vậy quân lính đi và giết sạch thành, nhưng đem bốn trăm cô gái còn trinh về trại tại Shiloh.
Họ gửi bốn trăm người đó cho những người Benjamin tại núi Rimmon như của lễ hòa bình. Người Benjamin trở về quê sinh sống, nhưng vẫn không có đủ vợ cho tất cả mọi người.
Các trưởng lão trong Israel nói với người Benjamin: “Đàn bà Benjamin đã bị giết rồi, làm sao tìm vợ cho những người còn lại đây? Chi tộc Benjamin phải có dòng dõi để khỏi bị tận diệt. Chúng tôi không thể gả con gái cho các ông vì đã trót thề. Nhưng kìa có một lễ hội hàng năm ở Shiloh. Các ông hãy tới và nấp trong vườn nho. Khi các con gái Shiloh ra nhảy múa thì chạy ra mà bắt chúng làm vợ rồi trở về đất của Benjamin. Nếu cha và anh của chúng hỏi thì chúng tôi sẽ nói giúp cho.”
Người Benjamin bèn làm như vậy. Khi các cô gái đang nhảy múa, họ xông ra và mỗi người bắt một cô về làm vợ. Họ trở về đất của mình, xây lại thành và sinh sống tại đó.