Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Jephthah đánh bại dân Ammon

Dân Israel lại làm điều ác trước nhan Thiên Chúa và đi thờ thần Baal, Ashtoreth, các thần của người Aram, Sidon, Moab, Ammon, Philistine. Thiên Chúa nổi giận với Israel và trao họ vào tay người Philistine và người Ammon. Trong mười tám năm chúng chúng đàn áp người Israel khiến họ khốn đốn.

Dân Israel kêu cầu lên Thiên Chúa: “Chúng con đã phạm tội với Ngài khi rời bỏ Ngài để thờ thần Baal.”

Thiên Chúa đáp: “Khi dân Ai Cập, Amorit, Ammon, Philistine, Sidon, Amalek, Maon áp bức các ngươi và các ngươi kêu lên Ta, Ta đã chẳng cứu các ngươi sao? Vậy mà các ngươi lại rời bỏ Ta để đi thờ thần khác, nên Ta sẽ chẳng cứu các ngươi nữa đâu. Đi mà kêu cầu những thần các ngươi đã chọn để chúng cứu các ngươi.”

Dân Israel thưa: “Chúng con đã phạm tội, xin Ngài cứ phạt chúng con theo ý Ngài, nhưng xin cứu chúng con.”

Rồi họ bỏ các tượng thần ngoại đi và thờ phượng Thiên Chúa. Thiên Chúa động lòng thương Israel.

Bấy giờ dân Ammon nhóm họp lại và đóng trại tại Gilead, còn Israel đóng trại tại Mizpah. Những quan trưởng của Gilead nói với dân chúng: “Ai dẫn dắt chúng ta đánh người Ammon thì sẽ lãnh đạo hết thảy dân Gilead.”


Jephthah là một chiến binh mạnh mẽ. Cậu có cha là người Gilead, mẹ là một gái điếm. Vợ của cha cậu cũng sinh những đứa con khác, và khi chúng lớn lên thì đuổi Jephthah ra khỏi nhà mà nói: “Mày sẽ không được thừa hưởng gì trong nhà, vì mày là con của một mụ đàn bà khác.” Jephthah bèn chạy trốn khỏi anh em và sống tại xứ Tob. Tại đó Jephthah tập hợp được một đám du côn theo mình.

Một thời gian sau, khi dân Ammon đang đánh với Israel, những trưởng lão của Gilead tới tìm Jephthah tại Tob và nói: “Hãy đến và lãnh đạo chúng tôi đi đánh người Ammon.”

Jephthah nói: “Các ông đã chẳng ghét tôi và đuổi tôi khỏi nhà cha tôi sao, sao giờ còn đến tìm tôi khi các ông gặp hoạn nạn?”

Họ đáp: “Dù vậy nhưng giờ chúng tôi đã đến với ông rồi, xin đi với chúng tôi để đánh người Ammon. Ông sẽ là thủ lĩnh trên tất cả dân Gilead.”

Jephthah nói: “Nếu tôi trở lại và Thiên Chúa trao dân Ammon vào tay tôi, tôi thực sự sẽ làm thủ lĩnh các ông sao?”

Họ đáp: “Có Thiên Chúa làm chứng, chúng tôi sẽ làm như vậy.”

Vậy Jephthah đi với họ, và dân Gilead tôn ông lên làm thủ lĩnh của họ.

Jephthah cho gửi tin đến vua Ammon rằng: “Chúng tôi đã mắc tội gì với ngài mà ngài tới đánh chúng tôi?”

Vua Ammon hồi đáp: “Khi Israel ra khỏi Ai Cập, chúng đã lấy đất của ta từ Arnon tới Jabbok, kéo dài tới tận sông Jordan. Giờ hãy trả lại nó cho ta theo cách hòa bình.”

Jephthah gửi tin: “Israel đã chẳng lấy đất của dân Moab hay dân Ammon. Khi cha ông chúng tôi ra khỏi Ai Cập, vua Edom và Moab đã không cho họ đi qua, vì thế họ đã men theo biên giới phía đông của Moab và tới đóng trại tại Arnon. Rồi vua Sihon người Amorit dẫn quân ra đánh họ, Thiên Chúa đã trao chúng vào tay cha ông chúng tôi và chúng bị đánh bại. Israel đã lấy đất của dân Amorit từ Arnon tới Jabbok, và vùng hoang mạc tới sông Jordan. Những gì Thiên Chúa cho chúng tôi, chúng tôi chẳng được quyền sở hữu sao? Chúng tôi đã chẳng lỗi phạm với ngài, mà ngược lại ngài đã lỗi phạm với chúng tôi khi gây chiến. Xin Thiên Chúa phân xử cho giữa Israel và Ammon.”

Nhưng vua Ammon không thèm đếm xỉa tới lời của Jephthah.

Jephthah thề trước Thiên Chúa: “Nếu Ngài trao dân Ammon vào tay con, bất cứ thứ gì đi ra khỏi nhà để đón con khi con trở về sẽ dâng làm của lễ toàn thiêu cho Ngài.”

Thần khí Thiên Chúa ngự trên Jephthah. Ông dẫn quân vượt qua Mizpah tới đánh người Ammon. Quân của Jephthah phá hủy được hai mươi thành của dân Ammon từ Aroer cho tới phụ cận Minnith, kéo dài tới tận Abel Keramin. Quân Israel đã đánh bại quân Ammon.


Khi Jephthah trở về nhà ở Mizpah, con gái nhỏ của ông chạy ra và nhảy múa với cái trống trong tay. Đó là đứa con duy nhất của ông. Jephthah bèn xé áo mình ra và nói: “Ôi không, con gái cha! Con đã làm cho lòng cha tan nát. Cha đã thề với Thiên Chúa và không thể làm khác đi được.”

Con gái ông nói: “Thưa cha, cha đã thề với Thiên Chúa thì xin cứ làm như vậy, vì Thiên Chúa đã trả thù dân Ammon cho cha. Nhưng xin cho con hai tháng để rong ruổi trên đồi và khóc với các bạn con, vì con sẽ không được lấy chồng nữa.”

Cha cô đáp: “Con cứ đi đi.”

Vậy cô bé cùng với các bạn lên đồi và khóc. Sau hai tháng, cô trở về với cha và cha cô đã làm như lời ông thề.


Người Ephraim nhóm họp lại và vượt sông Jordan tới nói với Jephthah: “Sao ngươi lại không gọi chúng ta để cùng đi đánh người Ammon? Giờ bọn ta sẽ đốt nhà ngươi cùng với ngươi nữa.”

Jephthah đáp: “Dân tôi đã bị người Ammon quấy phá, và mặc dù tôi đã gọi, các ông chẳng đáp lời. Tôi đành tự mình dẫn quân đi đánh người Ammon, và Thiên Chúa đã trao chúng vào tay tôi. Sao giờ các ông lại đến để đánh tôi?”

Người Ephraim nói: “Dân Gilead các ngươi là lũ phản bội của Ephraim và Manasseh.”

Jephthah bèn kêu gọi người Gilead để đánh Ephraim. Dân Gilead đánh bại họ, và chiếm lấy khúc sông cạn Jordan. Mỗi khi có người nào muốn vượt qua, họ sẽ nghe giọng để biết có phải người Ephraim không, nếu phải thì giết ngay. Bốn mươi hai nghìn người Ephraim đã bị giết vào thời điểm đó.


Jephthah còn lãnh đạo Gilead trong sáu năm rồi qua đời, được chôn tại quê nhà. Sau thời Jephthah, các thủ lĩnh Ibzan, Elon và Abdon lãnh đạo Israel và xứ được yên ổn trong nhiều năm.