Dân thành Gibeon, nghe biết việc Joshua đã làm với thành Jericho và Ai, thì sợ hãi, bèn nghĩ ra một kế. Họ giả bộ đi sứ, đem theo lừa chất các bao và bầu rượu cũ, đi dép rách và mặc áo vá. Bánh họ mang theo cũng đã bị khô mốc.
Họ đến trại dân Israel tại Gilgal và nói: “Chúng tôi từ xa đến, muốn lập một giao ước với các ông.”
Dân Israel nói: “Có lẽ các ông sống gần đây, làm sao có thể lập giao ước với chúng tôi được?”
Họ đáp: “Chúng tôi sẽ làm tôi tớ cho các ông.”
Joshua hỏi: “Các ông là ai và từ đâu tới?”
Họ đáp: “Các tôi tớ ngài từ một nước rất xa đến đây vì nghe danh Thiên Chúa. Chúng tôi đã biết việc Thiên Chúa làm tại Ai Cập, và với hai vua Amorit bên phía đông sông Jordan. Vậy dân nước chúng tôi sai chúng tôi đến đây hầu cho chúng tôi được làm tôi tớ ngài. Kìa xem bánh của chúng tôi còn nóng khi chúng tôi ra đi, mà giờ đây đã trở nên khô mốc. Những bầu rượu này còn mới khi chúng tôi đổ đầy, mà giờ đã rách nát. Áo quần và dép chúng tôi mang đã sờn đi trên hành trình dài khó nhọc.”
Dân Israel nhận những lễ vật của họ mà không thỉnh ý Thiên Chúa. Rồi Joshua lập một giao ước hòa bình với họ. Các thủ lĩnh trong dân cũng thề sẽ không động binh mà đánh họ.
Ba ngày sau, dân Israel mới phát hiện ra họ sống ở ngay gần đó. Các thủ lĩnh Israel bèn hành quân về các thành của họ, là thành Gibeon, Kephirah, Beeroth, và Kiriath Jearim. Nhưng họ không tấn công thành vì đã trót thề trước Thiên Chúa.
Khi binh lính kêu trách, thì các thủ lĩnh trả lời: “Chúng ta đã thề với chúng trước nhan Thiên Chúa, nên không thể đánh chúng bây giờ. Vậy cứ để bọn chúng sống, nhưng bắt chúng phải chẻ củi và xách nước cho chúng ta.”
Joshua cho gọi người thành Gibeon ra và nói: “Sao các ngươi lừa ta mà nói các ngươi từ xa tới? Giờ các ngươi sẽ phải chẻ củi và xách nước cho Đền Tạm để khỏi mắc tội.”
Họ đáp: “Các tôi tớ ngài nghe biết rằng Thiên Chúa đã sai Moses phải chiếm lấy toàn bộ xứ này, và tiêu diệt những ai sống trong đó. Vì chúng tôi sợ nên đã làm vậy. Giờ chúng tôi thuộc về ngài, cứ đối xử với chúng tôi theo cách ngài cho là phải.”
Vậy Joshua để cho họ sống, và họ phải làm các công việc chẻ củi, xách nước để phục vụ cho Đền Tạm.