Khi các vị khách đứng dậy mà đi, họ ngó về phía Sodom, Abraham đi theo để tiễn họ.
Thiên Chúa nói: “Ta có nên giấu Abraham điều Ta sắp làm không? Abraham rồi đây sẽ trở nên một dân lớn, mọi dân tộc sẽ được chúc phúc nhờ nó. Ta đã chọn nó, để nó dạy con cháu nó sau này đi theo đường lối Ta.”
Rồi Ngài phán: “Tiếng kêu trách Sodom và Gomorrah quá lớn, tội lỗi chúng quá nặng nề. Ta sẽ xuống xem có thực như vậy không, có hay không Ta sẽ biết.”
Hai thiên sứ quay đi về phía Sodom, nhưng Abraham còn đứng lại trước Thiên Chúa. Abraham lại gần và hỏi: “Ngài sẽ hủy diệt cả người công chính lẫn kẻ ác sao? Nếu có năm mươi người công chính trong thành, Ngài cũng hủy diệt sao? Không, Ngài sẽ chẳng làm vậy đâu. Đấng xét xử thế gian há làm điều như vậy sao?”
Thiên Chúa đáp: “Nếu Ta tìm thấy năm mươi người công chính trong Sodom, Ta sẽ không hủy diệt thành.”
Abraham hỏi: “Con là kẻ bạo gan dám nói cùng Ngài, dù con chỉ là tro bụi. Nếu có bốn mươi lăm người công chính, Ngài có hủy diệt thành không?”
Thiên Chúa đáp: “Nếu Ta tìm thấy bốn mươi lăm người công chính, Ta sẽ không hủy diệt thành.”
Abraham lại hỏi: “Nếu chỉ có bốn mươi người công chính thì sao?”
Ngài đáp: “Vì bốn mươi người, Ta sẽ không hủy diệt.”
Abraham hỏi: “Xin Chúa đừng giận nhưng để cho con nói. Nếu chỉ có ba mươi người, hai mươi người, hay chỉ mười người công chính thì sao?”
Ngài đáp: “Vì mười người, Ta sẽ không hủy diệt.”
Sau đó, Thiên Chúa ngự lên, còn Abraham trở về.
Lúc xế chiều, hai thiên sứ tới Sodom, khi Lot đang ngồi ở cổng thành. Vừa trông thấy họ, Lot đứng dậy chào rồi cúi sấp mình xuống đất.
Ông nói: “Thưa các ngài, xin ở lại nhà tôi. Các ngài hãy rửa chân rồi nghỉ qua đêm, tới sáng mai hãy lên đường.”
Họ đáp: “Không, chúng tôi sẽ ngủ ngoài đường.”
Nhưng Lot cứ nài xin mãi nên họ tới nhà ông. Ông chuẩn bị bánh không men, và họ ăn. Khi họ chuẩn bị đi ngủ, những người đàn ông ở Sodom cả già lẫn trẻ bao vây ngôi nhà.
Họ kêu ông Lot: “Những người đàn ông tới nhà ông tối nay đâu rồi. Hãy mang họ ra đây để chúng tôi làm trò tiêu khiển.”
Lot đi ra, đóng cửa lại rồi nói: “Tôi xin các ông đừng làm điều ác đó. Đây, tôi có hai đứa con gái chưa từng ngủ với đàn ông. Tôi xin đem ra để các ông muốn làm gì thì làm. Nhưng đừng hại những người này, vì họ đã tới trú ngụ nhà tôi.”
Họ đáp: “Hãy tránh ra chỗ khác. Ngươi đã là người nơi khác tới kiều ngụ mà còn muốn phán xử nữa sao. Vậy bọn ta sẽ xử với ngươi tệ hơn với họ.”
Họ xô ông Lot và xông vào phá cửa.
Nhưng hai thiên sứ giơ tay ra kéo ông Lot vào nhà rồi đóng cửa lại. Họ làm cho bọn ở ngoài cửa từ già tới trẻ bị mù lòa khiến chúng không sao tìm thấy cửa.
Họ nói với ông Lot: “Ngươi còn ai ở đây nữa không? Hãy mang hết ra khỏi đây. Chúng ta sẽ phá hủy nơi này, vì tiếng kêu trách chúng quá lớn trước nhan Thiên Chúa, nên Người sai chúng ta tới hủy diệt.”
Lot đi tìm hai chàng rể đã hứa hôn với các con gái mình. Nhưng họ tưởng ông nói đùa.
Lúc bình minh, các thiên sứ hối thúc Lot ra khỏi thành. Khi ông chần chừ, họ nắm tay ông, tay vợ ông và hai con gái mà dẫn ra ngoài thành. Một thiên sứ nói: “Hãy chạy trốn đi. Đừng ngoảnh lại, và đừng dừng lại trong cánh đồng bằng. Chạy lên núi kẻo ngươi cũng bị hủy diệt.”
Nhưng Lot thưa: “Không, thưa ngài. Tôi tớ ngài đã được ơn trước mặt ngài, và ngài đã tỏ tình thương lớn lao khi để cho tôi sống. Nhưng tôi không thể chạy lên núi được, tai họa ập đến và tôi sẽ chết mất. Kìa, có một thành nhỏ gần đây. Hãy để tôi chạy tới đó, để tôi giữ toàn mạng.”
Thiên sứ đáp: “Được thôi, ta nhận lời ngươi thêm lần nữa. Ta sẽ không hủy diệt thành ngươi vừa nói. Nhưng hãy chạy nhanh lên, vì ta không thể làm gì cho tới khi ngươi tới đó.”
Lot chạy tới thành Zoar, thì mặt trời đã lên cao. Thiên Chúa làm mưa lửa từ trời xuống Sodom và Gomorrah. Ngài hủy diệt hai thành đó, cả vùng đồng bằng, mọi cư dân, cùng cây cỏ trong xứ. Nhưng vợ Lot ngoái lại nhìn, thì hóa ra một cột muối.
Sáng sớm hôm sau Abraham ra nơi mình đã nói chuyện với Thiên Chúa. Ông nhìn về phía Sodom, Gomorrah và cả vùng đồng bằng, thì thấy khói dày đặc bay lên như một lò lửa lớn.