Israel nhìn lên và thấy Esau đến với bốn trăm người. Ông chia các con cho các bà vợ, đặt mẹ con hai bà vợ lẽ lên đầu, mẹ con Leah đứng sau, còn Leah và Joseph đứng sau chót. Ông đi lên đằng trước và sấp mình xuống đất bảy lần cho tới khi gần anh mình.
Nhưng Esau chạy lại, choàng tay qua cổ và ôm hôn Israel. Họ đã khóc. Esau nhìn lên thấy mấy người đàn bà và lũ trẻ thì hỏi: “Những người này là ai?”
Israel đáp: “Đó là những con cái Thiên Chúa ban cho tôi tớ anh.”
Các bà vợ và các con ông Israel lại gần và sụp xuống lạy.
Esau hỏi: “Còn những đàn súc vật anh đã thấy là gì đó?”
Israel đáp: “Đó là tặng vật để em được đẹp lòng anh.”
Esau nói: “Không em, anh đã có đủ rồi. Em cứ giữ lấy đi.”
Israel đáp: “Không, thưa anh. Nếu em được đẹp lòng anh, xin anh hãy nhận lấy. Vì em thấy mặt anh khác nào thấy được mặt Thiên Chúa, và anh đã đẹp lòng tiếp đón em. Xin anh hãy nhận lấy tặng vật của em, vì Thiên Chúa rộng lượng với em và em có đủ cả.”
Israel cứ nài ép mãi nên Esau đã nhận.
Esau hỏi: “Nào chúng ta hãy lên đường, anh sẽ đi với em.”
Nhưng Israel nói: “Anh biết lũ trẻ yếu lắm, và em phải chăm sóc lũ chiên và bò đang cho con bú. Nếu em chúng đi mau, thì chỉ trong một ngày cả bầy phải chết. Xin anh cứ đi trước tôi tớ anh, còn em sẽ đi chậm đằng sau cho tới khi đến với anh tại Seir.”
Esau nói: “Vậy anh sẽ để lại vài người với em.”
Israel đáp: “Làm vậy để làm gì? Em chỉ mong được đẹp lòng anh thôi.”
Hôm đó, Esau trở về Seir. Dòng dõi Esau về sau trở thành các thủ lĩnh bộ lạc, rồi trở thành vương quốc Edom với các vua trị vì.
Israel dừng lại đóng trại tại Sukkoth. Sau đó, ông tới thành của Shechem, con ông Hamor trong xứ Canaan. Ở đó, ông bỏ ra một trăm miếng bạc tậu một mảnh đất của các anh em ông Shechem và dựng trại. Israel dựng một bàn thờ tại đó, đặt tên là El Elohe Israel, nghĩa là Thiên Chúa của Israel.