Thiên Chúa hiện tới cùng Abraham gần cây sồi lớn của Mamre khi ông đang ngồi ở cửa lều hóng mát. Abraham ngước lên và thấy ba người đứng gần đó. Ông chạy ra khỏi cửa lều để tiếp rước họ và cúi sấp mình xuống đất.
Ông nói: “Thưa các ngài, nếu tôi được ơn trước mặt các ngài, xin đừng bỏ đi luôn. Tôi xin đem nước để các ngài rửa chân rồi nghỉ dưới gốc cây này. Tôi cũng xin dâng đồ ăn để các ngài lại sức rồi hãy lên đường.”
Họ đáp: “Vâng, xin hãy làm như ông nói.”
Abraham chạy vào lều gọi bà Sarah: “Hãy mau lấy ba đấu bột tốt nhất mà làm bánh.”
Ông lại chạy đi bắt một con bê non và giao cho đầy tớ làm đồ ăn. Ông đem sữa đông, sữa và con bê đã nấu tới dọn bữa trước mặt ba vị khách. Trong lúc họ ăn, ông đứng cạnh họ dưới gốc cây.
Họ hỏi ông: “Sarah vợ ông đâu?”
Ông đáp: “Thưa, ở trong lều đằng kia.”
Một người trong số họ nói: “Ta sẽ trở lại với ngươi độ giờ này sang năm. Khi đó Sarah sẽ có một con trai.”
Sarah đang nghe ở cửa lều sau họ. Sarah bấy giờ đã già, nên bà cười và tự nhủ: “Hai chúng tôi đã già còn có thể hưởng vui thú đó sao?”
Thiên Chúa phán hỏi Abraham: “Vì sao Sarah lại cười? Có điều gì vượt quá sức Thiên Chúa? Độ này sang năm Ta sẽ trở lại, khi đó Sarah sẽ có một con trai.”
Sarah sợ nên chối rằng: “Con đâu có cười.”
Nhưng Người đáp: “Thật ngươi đã cười.”