Ông Israel sống ở Ai Cập mười bảy năm, được một trăm bốn mươi bảy tuổi. Khi tới ngày gần chết, ông cho gọi Joseph và nói: “Nếu cha được ơn trước mặt con, thì con hãy đặt tay lên đùi cha, với lòng tử tế và trung tín, mà hứa rằng con sẽ không chôn cha ở Ai Cập. Khi cha qua đời, hãy đưa cha ra khỏi Ai Cập và chôn cha cùng với tổ phụ.”
Joseph đáp: “Con sẽ làm như cha dặn.”
Ông Israel nói: “Con hãy thề đi.”
Joseph bèn thề với ông. Đoạn, ông Israel tựa tay lên gậy và quỳ lạy.
Một thời gian sau, người ta báo cho Joseph biết cha ông đang ốm. Ông liền đưa hai con trai mình là Manasseh và Ephraim đi thăm ông Israel.
Khi ông Israel biết có Joseph đến thăm, ông gắng sức lực ngồi dậy trên giường. Khi nhìn thấy các con của Joseph, ông liền hỏi: “Những đứa trẻ này là ai?”
Joseph đáp: “Chúng là các con trai Thiên Chúa đã ban cho con ở xứ này.”
Ông Israel nói: “Đưa chúng lại đây để cha chúc phúc cho chúng.”
Joseph liền đưa hai con trai mình lại gần ông. Ông Israel hôn chúng và ôm chúng vào lòng. Đoạn, ông nói với Joseph: “Cha những tưởng chẳng thấy mặt con nữa, vậy mà Thiên Chúa cho cha thấy cả dòng dõi con.”
Joseph đẩy hai đứa trẻ khỏi đầu gối ông Israel, rồi sấp mình xuống đất. Đoạn, Joseph lại dẫn Ephraim về bên tay trái ông Israel, Manasseh về bên tay phải. Nhưng ông Israel đưa tay phải ra đặt trên đầu Ephraim, còn tay trái bắt chéo qua để trên đầu Manasseh.
Đoạn, ông Israel chúc phúc cho chúng: “Xin Thiên Chúa mà cha ông tôi là Abraham và Isaac thờ phượng, là mục tử chăn dắt tôi từ khi lọt lòng, thiên sứ đã cứu giúp tôi khỏi hoạn nạn, ban phước cho những đứa trẻ này. Xin cho chúng được nối danh tôi cùng cha ông tôi, và cho dòng dõi chúng nhiều lên vô số trên mặt đất. Vì chúng, người ta sẽ cầu chúc cho nhau được như Ephraim và Manasseh.”
Khi Joseph thấy cha đặt tay phải lên đầu Ephraim thì tỏ vẻ không hài lòng. Ông liền nắm lấy tay phải cha mà đặt trên đầu Manasseh rồi nói: “Không, thưa cha, đứa này mới là con trưởng. Xin cha đặt tay phải lên đầu nó.”
Ông Israel đáp: “Cha biết, con ơi, cha biết. Nó cũng sẽ trở nên một dân lớn. Tuy nhiên, em nó sẽ trội vượt hơn, và dòng dõi nó sẽ thành ra nhiều dân các nước.”
Ông Israel nói với Joseph: “Thiên Chúa toàn năng đã hiện ra với cha tại Luz trong xứ Canaan, và chúc phúc cho cha sinh sản thêm nhiều thành một dân, và ban đất đó làm gia nghiệp đời đời cho dòng dõi cha. Vậy bây giờ, hai con trai mà con đã sinh ở Ai Cập là Ephraim và Manasseh sẽ thuộc về cha, giống như Reuben hay Simeon vậy. Còn những đứa con mà con sinh ra sau này sẽ thuộc về con, chúng sẽ thừa hưởng đất nhân danh các anh chúng.”
Ông Israel lại nói: “Khi cha từ Paddan về Canaan, thì mẹ con Rachel chết dọc đường, gần Ephrath, và cha đã chôn bà tại đó. Giờ cha sắp chết, nhưng Thiên Chúa sẽ ở với con và đưa con về xứ của tổ phụ con. Này cha cho con thêm một dải đất nhiều hơn các anh em con, là đất mà cha đã dùng cung kiếm đoạt lấy từ dân Amorit.”
Đoạn, ông Israel cho gọi các con trai khác của ông và chúc phúc cho từng người trong số họ.
Sau cùng, ông Israel nói: “Cha sắp về cùng với tổ phụ. Hãy chôn cha cùng với cha ông cha trong hang đá trong cách đồng Machpelah, cánh đồng mà ông Abraham đã mua của Ephron người Hittite làm mộ địa. Nơi đó đã chôn ông Abraham và vợ ông là bà Sarah, ông Isaac và bà Rebekah, cũng nơi đó cha đã chôn bà Leah.”
Khi nói xong, ông Israel để chân lại vào giường, tắt hơi rồi qua đời.
Joseph cúi xuống ôm cha mình, hôn ông và khóc. Đoạn, Joseph sai các thầy thuốc hầu việc mình dùng thuốc thơm xông cho xác cha. Các thầy thuốc xông thuốc cho xác ông Israel trong bốn mươi ngày như quy định thời bấy giờ. Và người Ai Cập khóc thương ông trong bảy mươi ngày.
Khi đã mãn tang, Joseph nói với quần thần Pharaoh: “Nếu tôi được ơn trước mặt các ông, hãy nói với Pharaoh giúp tôi. Cha tôi đã dặn tôi là phải chôn ông trong xứ Canaan. Vậy hãy để tôi đi lên chôn cha tôi ở đó, rồi sẽ quay lại.”
Pharaoh nói với ông: “Cứ đi lên mà chôn cha ngươi như ông đã bắt ngươi thề.”
Vậy Joseph đưa xác cha mình về Canaan để đi chôn. Tất cả triều thần Pharaoh đều đi theo, từ các trường lão trong đền thờ và trong xứ, cùng mọi người trong nhà Joseph, các anh em và họ hàng trong nhà cha mình. Chỉ có lũ trẻ và các đàn vật là còn ở lại Goshen. Nhiều xe và ngựa cũng đi theo. Đó là một đám tang rất lớn.
Khi đến sân đập lúa của Atad, gần sông Jordan, Joseph lại để tang cha trong bảy ngày, và họ khóc rất lớn và thảm thiết. Người Canaan ở đó nghe tiếng khóc thì bảo nhau đó là lễ khóc than trọng thể của dân Ai Cập. Vì thế nơi đó được gọi là Abel Mizraim, nghĩa là sự than khóc của người Ai Cập.
Các con trai của ông Israel đã làm như lời ông dặn, đưa ông về Canaan và chôn trong hang đá trong cánh đồng Machpelah, mà ông Abraham đã mua lại từ Ephron người Hittite. Sau khi chôn cha, Joseph trở về Ai Cập cùng với anh em và tất cả những người khác đi theo.