Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Joseph tỏ mình cho anh em

Joseph truyền lệnh cho quản gia rằng: “Hãy chất đầy lương thực vào bao cho họ, và đặt các gói bạc vào miệng bao mỗi người. Riêng bao của đứa út thì đặt thêm cái chén bạc của ta vào nữa.”

Người quản gia làm theo lời Joseph dặn.

Sáng sớm hôm sau, các anh em ra về cùng với lừa của họ. Khi họ đi chưa được bao xa, Joseph nói với người quản gia: “Đuổi theo họ ngay, và khi gặp họ thì nói thế này: Sao các người lấy oán báo ơn mà làm điều xấu xa đó? Cái chén này chẳng phải là thứ chủ ta dùng uống rượu và bói toán đó sao?”

Người quản gia đuổi kịp họ và lặp lại mấy lời ấy. Nhưng họ đáp: “Sao ngài nói như vậy? Chúng tôi chẳng bao giờ dám làm điều đó! Chúng tôi còn đem trả lại bạc mà chúng tôi tìm thấy trong bao. Làm sao chúng tôi lại trộm vàng hay bạc của chủ ngài? Xin cho kẻ nào trong chúng tôi mà bị tìm thấy cái chén phải chết đi, còn chúng tôi sẽ làm tôi tớ cho chủ ngài.”

Người quản gia đáp: “Thôi cứ làm như ngươi nói. Ai đang giữ cái chén sẽ làm nô lệ cho ta, còn những người khác sẽ vô can.”

Tức thì, mỗi người nhanh chóng hạ bao xuống đất và mở ra. Người quản gia tìm từ bao của người lớn nhất tới người bé nhất. Và ông tìm thấy cái chén trong bao của Benjamin. Mấy anh em liền xé áo mình ra, chất bao lúa lên lừa và trở lại thành.

Joseph vẫn còn ở nhà khi mấy anh em trở lại, và họ phủ phục trước mặt ông. Joseph nói với họ: “Các ngươi đã làm gì vậy? Các ngươi phải biết một người như ta đây có tài bói toán chứ?”

Judah đáp: “Chúng tôi có thể nói gì đây để chứng minh mình vô tội? Thiên Chúa đã phơi bày tội lỗi của tôi tớ ngài. Chúng tôi giờ là tôi mọi cho ngài, cả chúng tôi lẫn người bị tìm thấy cái chén.”

Nhưng Joseph nói: “Ta sẽ chẳng làm vậy đâu! Chỉ có kẻ bị tìm thấy chén sẽ làm tôi tớ cho ta. Còn các ngươi hãy trở về với cha các ngươi bình an.”

Judah bèn lại gần mà thưa rằng: “Xin ngài thứ lỗi cho tôi, để tôi nói một lời thấu đến tai ngài. Xin ngài đừng nổi nóng với tôi tớ ngài, vì quả thật ngài ngang vai Pharaoh. Nếu chúng tôi để em lại đây mà trở về với tôi tớ ngài là cha chúng tôi, thì cha chúng tôi sẽ chết, vì người thương đứa út lắm. Các tôi tớ ngài sẽ khiến cha già đầu bạc đau lòng xót dạ mà xuống mồ. Tôi tớ ngài đã bảo lãnh em trước mặt cha, và nếu không đem em về thì sẽ mắc tội cùng cha suốt đời. Vậy bây giờ, xin cho tôi tớ ngài làm đầy tớ thay cho thằng bé, và để thằng bé trở về với các anh nó. Làm sao tôi có thể về mà không có thằng bé đây? Ôi, tôi nỡ lòng nào thấy cha chúng tôi sầu khổ ư.”

Bấy giờ, Joseph không thể cầm lòng thêm nữa, bèn la lên với bọn người hầu: “Bảo mọi người ra khỏi đây!”

Khi không còn ai, Joseph òa lên khóc. Dân Ai Cập hay biết chuyện đó, và chuyện cũng đến tai Pharaoh.

Joseph nói với anh em: “Tôi là Joseph đây! Cha tôi còn sống không?”

Nhưng các anh em không thể trả lời ông, vì họ quá bối rối.

Joseph lại nói: “Các anh em hãy lại gần đây. Tôi là Joseph, em mà các anh đã bán qua Ai Cập! Bây giờ, đừng sầu não và cũng đừng tự trách mình về chuyện đó. Bởi vì để cứu mạng sống anh em mà Thiên Chúa sai tôi đi trước anh em, để các anh còn dòng dõi trên đất và cứu anh em bằng một sự giải thoát vĩ đại. Vậy không phải anh em sai tôi đến đây, nhưng là Thiên Chúa. Ngài đặt tôi làm cha của Pharaoh, cai quản cả nhà người và khắp xứ Ai Cập. Bây giờ, hãy trở về và đem cha đến đây, để cha sống gần tôi trong xứ Goshen, tôi sẽ cấp dưỡng cho cha, vì còn năm năm đói kém nữa. Hãy kể lại cho cha vinh quang của tôi ở Ai Cập và tất cả mọi thứ các anh đã thấy.”

Đoạn, Joseph ôm lấy cổ Benjamin mà khóc, Benjamin cũng khóc. Joseph cũng ôm các anh mình mà khóc. Sau đó ông nói chuyện với họ.

Chuyện đến tai Pharaoh, khiến Pharaoh và triều thần vui lòng. Pharaoh nói với Joseph: “Nói với các anh ngươi, hãy chất đồ lên lừa, đem theo vài xe sản vật và trở về Canaan, mang cha ngươi cùng gia đình đến với ta. Ta sẽ cho các ngươi đất đai tốt nhất trong Ai Cập, và các ngươi sẽ hưởng màu mỡ của đất. Đừng tiếc đồ đạc của các ngươi, vì những thứ tốt nhất trong Ai Cập sẽ về phần các ngươi.”

Các con trai Israel làm như vậy. Joseph cho họ vài xe sản vật, cùng thức ăn dùng khi đi đường. Ông cho mỗi người một bộ quần áo mới, nhưng riêng Benjamin thì được cho ba trăm shekel bạc và năm bộ quần áo. Ông gửi về cho cha mười con lừa đực chở sản vật tốt nhất của Ai Cập, mười con lừa cái chở lương thực, bánh và đồ dùng khi đi đường.

Joseph tiễn anh em đi và dặn: “Đừng gây gổ dọc đường!”

Vậy họ ra đi và trở về với cha họ là ông Israel ở Canaan. Họ nói với ông: “Joseph còn sống, lại còn đang cai trị cả Ai Cập nữa!”

Ông Israel ngạc nhiên và không tin họ. Nhưng khi ông nghe các con thuật lại chuyện, và khi nhìn thấy các xe chở sản vật mà Joseph gửi tặng, thì sinh khí ông như bừng tỉnh lại.

Ông Israel nói: “Thôi phải rồi, Joseph con trai cha còn sống. Cha sẽ đi để gặp nó trước khi cha qua đời.”