Khi gia đình ông Israel ăn hết lương thực mua ở Ai Cập, nạn đói vẫn còn hoành hành nên ông nói với các con trai: “Các con hãy quay lại và mua thêm ít lương thực nữa.”
Judah thưa: “Ông quan xứ đó đã nói rằng sẽ không tiếp chúng con chừng nào đem em út đến. Vậy nếu cha cho em đi với chúng con, chúng con sẽ xuống mua lương thực. Bằng không thì chúng con sẽ không đi.”
Ông Israel trách rằng: “Sao các con mang vạ cho cha mà khai với ông ta các con còn một đứa em nữa?”
Họ đáp: “Ông ấy cứ hỏi kĩ về gia đình chúng ta, hỏi xem cha còn sống không, còn anh em nào không. Chúng con cứ thế mà trả lời. Ngờ đâu ông ấy bắt đem em chúng con đến.”
Judah thưa với cha: “Xin cha cho em đi thì chúng con sẽ lên đường ngay, để chúng ta và lũ trẻ sẽ sống chứ không chết. Con xin bảo lãnh em con, cha cứ đòi em nơi con. Nếu con không đem em về cho cha, thì con sẽ mắc tội cùng cha suốt đời. Giả như không bị trễ nải thì chúng con đã đi rồi trở về hai lần rồi.”
Ông Israel nói: “Nếu phải vậy thì các con hãy làm thế này: Hãy đem theo những sản vật tốt nhất trong xứ ta - một ít nhũ hương và mật ong, gia vị và mộc dược, hồ trăn và hạnh nhân - mà đem dâng cho ông ấy. Hãy lấy gấp đôi số bạc vì các con phải trả lại số bạc trong bao lần trước, có lẽ là vì người ta nhầm lẫn. Đem em các con đi xuống đó. Xin Thiên Chúa toàn năng cho con được ơn trước mặt người đó, may ra Simeon và Benjamin sẽ được trở về. Còn phần cha, nếu phải mất con thì cũng đành chịu vậy.”
Vậy các anh em đem quà cùng gấp đôi số bạc, cũng đem cả Benjamin đi. Họ vội vã đi xuống Ai Cập và ra mắt Joseph.
Khi Joseph thấy Benjamin, thì nói với quản gia: “Hãy đưa những người này đến nhà ta, bắt con gì làm thịt và làm bữa, vì họ sẽ ăn trưa với ta.”
Quản gia làm theo lời dặn và đưa họ về nhà Joseph. Các anh em thấy vậy thì sợ hãi mà nghĩ rằng: “Chúng ta bị đưa về đây vì số bạc trong bao lần trước. Ông ấy sẽ đánh chúng ta, bắt chúng ta làm nô lệ và cướp đoạt mấy con lừa.”
Vậy họ bèn lại gần quản gia của Joseph ở ngưỡng cửa mà thưa rằng: “Xin ngài thứ lỗi cho. Chúng tôi đã đến đây lần trước để mua lương thực. Nhưng khi nghỉ đêm chúng tôi mở bao và thấy các gói bạc của mỗi người ở miệng bao, chúng tôi không biết ai đã làm điều đó. Chúng tôi có mang theo chúng để trả lại, và cũng mang theo thêm bạc để mua lương thực.”
Người quản gia đáp: “Ổn thôi, đừng sợ. Ấy là Thiên Chúa của các ngươi và cha ông các ngươi đã đặt chúng vào bao. Còn bạc của các ngươi thì ta đã nhận rồi.”
Đoạn người quản gia dẫn họ vào nhà, đem Simeon ra và mang nước cho họ rửa chân, cũng mang cỏ cho lừa của họ nữa. Họ sửa soạn quà cho ông Joseph, vì họ nghe nói mình sẽ ăn trưa ở đó.
Khi Joseph về nhà, họ dâng quà lên cho ông, và sấp mình xuống đất. Joseph hỏi thăm họ và hỏi về cha: “Người cha già mà các ngươi đã kể với ta còn sống không?”
Họ đáp: “Tôi tớ ngài là cha chúng tôi vẫn còn sống và mạnh khỏe.”
Joseph nhìn quanh thấy Benjamin, em cùng mẹ với mình, thì nói: “Đây có phải em út mà các ngươi nói không? Xin Thiên Chúa đoái thương đến em.”
Trông thấy em, Joseph xúc động, bèn trở về phòng riêng mà khóc.
Sau khi rửa mặt, ông tươi tỉnh trở ra mà nói: “Dọn bữa lên.”
Họ liền dọn bữa cho ông ăn riêng, cho mấy anh em ăn riêng, và cho những người Ai Cập ăn riêng, vì người Ai Cập ghê tởm việc ăn chung với dân Hebrew.
Các anh em ngồi trước mặt Joseph theo thứ tự từ lớn tới nhỏ, và họ ngơ ngẩn nhìn nhau. Khi Joseph sai đem đồ ăn từ bàn mình cho họ, thì phần của Benjamin nhiều gấp năm phần những người khác. Vậy họ ăn uống vui vẻ cùng Joseph.