Ông Israel biết ở Ai Cập có thóc lúa, thì nói với các con: “Sao các con cứ ngơ ngẩn nhìn nhau vậy? Cha nghe nói ở Ai Cập có thóc bán. Hãy xuống đó và mua ít lương thực để chúng ta sống mà khỏi chết.”
Mười người anh của Joseph bèn đi xuống Ai Cập để mua lương thực. Riêng Benjamin con trai út ông Israel thì ông không cho đi đề phòng bất trắc. Cả xứ Canaan bấy giờ bị nạn đói nên các con trai Israel đi cùng đoàn người xuống Ai Cập.
Lúc này Joseph là người cai trị trong nước, và bán thóc lúa cho dân. Khi các anh của Joseph đến, họ sấp mình xuống trước mặt ông. Joseph nhận ra ngay các anh, nhưng ông giả vờ như không quen biết và nói với họ cách cứng cỏi: “Các ngươi từ đâu tới?”
Họ đáp: “Chúng tôi từ Canaan đến để mua lương thực.”
Joseph nhớ lại giấc chiêm bao trước đó về họ và quát: “Các ngươi là gián điệp! Các ngươi đến để dò xét những nơi hiểm yếu của xứ ta.”
Họ đáp: “Không, thưa ngài. Các tôi tớ ngài đến để mua lương thực. Chúng tôi là mười hai anh em con cùng một cha sống ở Canaan, đứa út thì ở lại với cha, còn một đứa không còn nữa. Chúng tôi là những người lương thiện chứ không phải gián điệp đâu.”
Joseph bèn nói: “Đúng như ta đã nói, các ngươi là gián điệp đó! Ta sẽ thử các ngươi thế này: Ta lấy mạng sống Pharaoh mà thề rằng, các ngươi sẽ không rời khỏi đây cho tới khi em út các ngươi tới. Một người trong các ngươi hãy về đón em, còn lại cứ ở trong tù, để ta xem các ngươi có nói thật không. Nếu không, thì các ngươi chính là gián điệp!”
Và ông giam giữ họ trong ba ngày.
Vào ngày thứ ba, Joseph nói với họ: “Vì ta kính sợ Thiên Chúa, nên các người hãy làm thế này để được sống: Nếu các ngươi là người trung thực, thì một người trong các ngươi hãy ở lại đây, còn lại trở về và mang lương thực cho gia đình các ngươi. Nhưng các ngươi phải mang đứa em út lại đây, để ta tin lời các ngươi và các ngươi khỏi phải chết.”
Họ nói với nhau: “Quả thật chúng ta bị trừng phạt vì em ta rồi. Chúng ta đã thấy nó sầu khổ xin tha mạng mà chúng ta không nghe, để rồi tai vạ này xảy đến.”
Reuben đáp: “Anh chẳng bảo các em đừng hại thằng bé sao? Nhưng các em không nghe! Giờ chúng ta phải đền nợ máu nó.”
Họ không biết Joseph hiểu điều họ nói, vì giữa họ có một người thông dịch. Joseph quay đi mà khóc. Đoạn ông quay lại, cho bắt trói Simeon trước mặt họ.
Joseph truyền lệnh xúc thóc lúa đầy bao cho họ, để gói bạc lại trong bao mỗi người, và cấp thêm lương thực ăn dọc đường. Sau đó, họ chất bao lên lưng lừa rồi rời đi.
Khi dừng chân nghỉ đêm, một người mở bao lúa để cho lừa ăn, và thấy gói bạc tại miệng bao, bèn nói với các anh em: “Gói bạc của tôi đã trở lại trong bao.”
Họ run rẩy sợ hãi, nhìn nhau mà rằng: “Thiên Chúa đã làm gì cho chúng ta vậy?”
Khi họ trở về cùng cha ở Canaan, họ kể cho cha nghe mọi việc. Họ đổ bao lúa ra, trong mỗi bao lúa còn nguyên gói bạc. Họ vô cùng sợ hãi.
Ông Israel nói: “Chúng bay đã cướp các con tao. Joseph không còn nữa, Simeon không còn nữa, mà bây giờ chúng bay còn muốn đem Benjamin đi. Mọi chuyện đổ lên đầu tao!”
Reuben bèn thưa: “Cha cứ giết hai con trai con đi nếu con không mang em về cho cha. Cứ giao em cho con và con sẽ mang em về.”
Nhưng ông Israel nói: “Con trai tao sẽ không xuống đó với chúng bay. Anh trai nó đã chết và chỉ còn mình nó. Nếu tai họa xảy ra cho nó trên đường, thì chúng bay sẽ làm cho kẻ tóc bạc này đau buồn mà xuống mồ.”