Cách hai năm sau, Pharaoh nằm chiêm bao thấy mình đứng bên bờ sông Nile. Từ sông có bảy con bò béo mập đi lên gặm cỏ trong đám sậy. Sau đó, có bảy con bò khác gầy gò và xấu xí đi lên rồi nuốt bảy con bò béo mập. Pharaoh choàng tỉnh giấc.
Vua nằm ngủ lại, và chiêm bao lần thứ hai, thấy bảy bông lúa tốt tươi mọc lên từ một gốc. Sau đó, có bảy bông lúa khác lép và bị thổi tạt bởi gió đông. Bảy bông lúa lép nuốt bảy bông lúa tốt tươi. Pharaoh tỉnh giấc.
Sáng ra, tâm trạng vua sầu não. Pharaoh cho gọi các pháp sư và nhà thông thái của Ai Cập đến, kể cho họ nghe nhưng không ai giải nghĩa được giấc chiêm bao.
Quan hầu rượu bèn tâu với vua: “Hôm nay tôi xin nhắc lại lầm lỗi của tôi. Pharaoh đã nổi giận với bầy tôi mình, nên giam tôi trong ngục cùng với quan làm bánh. Chúng tôi mỗi người có một chiêm bao trong cùng một đêm. Ở cùng chúng tôi có một thanh niên Hebrew, là đầy tớ của viên chỉ huy thị vệ. Chúng tôi kể cho người ấy nghe về giấc chiêm bao, và được giải nghĩa cho từng người. Mọi việc xảy ra đúng như người ấy nói: Tôi được tha, còn ông kia bị xiên vào cọc.”
Pharaoh bèn cho đòi Joseph, và cậu được đưa ra khỏi ngục. Sau khi cạo râu và thay quần áo, cậu diện kiến Pharaoh.
Pharaoh nói: “Ta có một giấc chiêm bao mà không ai giải nghĩa được. Ta nghe nói ngươi có thể giải nghĩa được chiêm bao.”
Joseph đáp: “Không phải tôi, mà là Thiên Chúa sẽ cho Pharaoh câu trả lời.”
Pharaoh bèn kể lại hai giấc chiêm bao của mình cho Joseph.
Joseph tâu với Pharaoh: “Hai điềm chiêm bao đó đều là một. Thiên Chúa đã cho Pharaoh thấy điều Người sắp làm. Bảy con bò béo mập là bảy năm, bảy bông lúa chắc mẩy cũng là bảy năm, chúng chỉ là một. Bảy con bò gầy gò xấu xí và bảy bông lúa lép bị tạt bởi gió đông là bảy năm đói kém. Sắp tới, Ai Cập sẽ có bảy năm được mùa, nhưng sau đó sẽ là bảy năm đói kém. Người ta sẽ quên đi những năm được mùa, vì nạn đói sẽ khủng khiếp và tàn phá xứ này. Giấc chiêm bao xảy ra hai lần nghĩa là Thiên Chúa đã quyết định và sẽ thực hiện nó sớm thôi.”
Joseph lại nói: “Bây giờ, ngài hãy chọn một người thông minh trí huệ đặt lên cai quản Ai Cập. Pharaoh hãy cho người thu góp một phần năm số lúa gạo trong những năm dư dật và lưu giữ trong kho. Phòng khi đói kém mang ra dùng để tránh xứ bị diệt bởi nạn nói.”
Những lời này vừa ý Pharaoh và quần thần. Pharaoh nói với quần thần: “Chúng ta tìm đâu ra một người có thần minh của Thiên Chúa như người này?”
Pharaoh nói với Joseph: “Vì Thiên Chúa đã cho ngươi biết điều này, không ai được thông minh trí huệ như ngươi. Ngươi hãy lên cai trị nhà ta và dân ta. Ta chỉ hơn ngươi ở ngai vua mà thôi. Đây ta cho ngươi cai quản toàn bộ Ai Cập.”
Pharaoh tháo nhẫn ở tay ra đeo cho Joseph, mặc cho cậu áo choàng quý và đeo vòng vàng vào cổ cậu. Cậu được ngồi xe ngựa, có người dọn đường cho đi. Khi đó Joseph được ba mươi tuổi. Pharaoh đặt tên cho Joseph là Zaphenath-Paneah và gả con gái của Potiphera, tư tế thành On cho cậu làm vợ. Nàng sinh được cho cậu hai người con trai là Manasseh và Ephraim.
Joseph đi tuần hành khắp xứ Ai Cập. Trong bảy năm được mùa, xứ được dư dật. Joseph cho thu gom lương thực dư trong bảy năm và tích trữ vào kho trong các thành. Joseph đã thu gom được rất nhiều thóc lúa, như cát ngoài biển, đến nỗi người ta không đếm được vì quá nhiều.
Bảy năm được mùa kết thúc, và bảy năm đói kém bắt đầu, như Joseph đã tiên đoán. Khắp các xứ khác cũng có nạn đói, nhưng ở Ai Cập thì vẫn có lương thực. Khi dân Ai Cập bị đói, họ kêu xin Pharaoh. Pharaoh nói: “Đi đến với ông Joseph và làm theo điều ông chỉ bảo.”
Khi nạn đói hoành hành khắp xứ, Joseph cho mở các kho trữ lương và bán cho dân. Cả dân các xứ khác cũng đến Ai Cập mua lương thực.
Tuy nhiên, nạn đói trở nên quá lớn. Khi Joseph đã thu hết tiền bạc mua lương thực ở Ai Cập và Canaan, thì dân Ai Cập đến gặp Joseph và nói: “Xin cho chúng tôi lương thực. Tiền bạc chúng tôi đã hết, lẽ nào để chúng tôi chết trước mặt ngài sao?”
Joseph đáp: “Hãy mang súc vật đến mà đổi lấy lương thực.”
Vậy dân chúng đem ngựa, chiên dê, bò lừa đến đổi lấy lương thực và sống qua được năm đó.
Tới năm sau, họ lại nói: “Chúng tôi không dám giấu ngài. Tiền bạc chúng tôi đã hết, súc vật cũng đã thuộc về ngài, chúng tôi không còn gì ngoài thân xác và đất của chúng tôi. Lẽ nào chúng tôi và đất phải hao mòn trước mặt ngài sao? Hãy mua chúng tôi và đất của chúng tôi để đổi lấy lương thực, chúng tôi và đất sẽ làm tôi mọi cho Pharaoh. Cho chúng tôi hạt giống gieo trồng, để chúng tôi sống và đất không phải bỏ hoang.”
Vậy Joseph mua hết đất Ai Cập cho Pharaoh. Dân chúng bán hết đất vì nạn đói quá khắc nghiệt. Đất trở thành tài sản của Pharaoh, còn dân chúng nhiều người phục dịch cho vua. Tuy vậy, các thầy tế lễ không phải bán đất mình, vì họ có nhận lương đủ chi dùng từ Pharaoh.
Joseph nói với dân chúng: “Nay ta đã mua các ngươi và đất đai các ngươi cho Pharaoh. Đây là hạt giống mà các ngươi sẽ dùng để gieo hạt. Khi mùa vụ tới, phải nộp lại một phần năm cho Pharaoh. Phần còn lại các ngươi sẽ giữ làm hạt giống và làm thức ăn cho gia đình các ngươi.”
Họ đáp: “Ngài đã cứu chúng tôi. Xin cho chúng tôi được nhờ ơn trước mặt ngài, và sẽ làm tôi mọi cho Pharaoh.”