Jacob tiếp tục lên đường về phía đông cho tới khi đến một khu dân cư. Ở đó, cậu thấy một cái giếng giữa đồng, có ba đàn chiên nằm nghỉ gần đó. Một hòn đá lớn đậy trên miệng giếng, và chỉ mở ra khi người chăn chiên tập hợp đàn lại cho chúng uống nước.
Jacob hỏi mấy người chăn chiên: “Các anh từ đâu tới?”
Họ đáp: “Chúng tôi từ Harran tới.”
Cậu hỏi: “Các anh có biết ông Laban, cháu ông Nahor không?”
Họ đáp: “Chúng tôi biết.”
Cậu hỏi: “Ông ấy có khỏe không?”
Họ đáp: “Ông ấy khỏe. Con gái ông ấy là Rachel đang đến với bầy chiên kia kìa.”
Jacob nói: “Trời vẫn sáng, chưa phải giờ tập hợp chiên. Các anh cho chiên uống rồi đi chăn lại đi.”
Họ đáp: “Chúng tôi không thể, vì chúng tôi phải chờ tất cả đàn chiên tập hợp lại. Bấy giờ người ta mới mở miệng giếng cho chiên uống.”
Khi cậu còn đang nói chuyện với họ, thì cô Rachel đến với bầy chiên của cha cô, vì cô cũng là người chăn chiên. Khi Jacob thấy Rachel và đàn chiên của cô, thì cậu lăn tảng đá ra cho chiên của bác cậu uống.
Sau đó, Jacob hôn Rachel, rồi òa lên khóc. Cậu kể cô nghe cậu là anh em họ hàng của cô, con bà Rebekah. Cô bèn chạy về nhà kể cho cha cô.
Khi ông Laban nghe chuyện, thì chạy ra đón cậu. Ông ôm hôn cậu và đưa cậu về nhà. Jacob kể cho ông Laban tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Ông Laban nói: “Cháu đúng là họ hàng ruột thịt với bác.”
Khi Jacob đã ở đó một tháng, thì ông Laban nói: “Vì cháu là họ hàng với bác, mà bác để cháu làm không công sao? Cháu hãy nói xem bác nên trả thù lao cháu cách nào đây.”
Ông Laban có hai con gái. Con gái lớn Leah có tật ở mắt. Con gái nhỏ Rachel thì duyên dáng xinh đẹp. Jacob yêu Rachel nên nói: “Cháu sẽ làm việc cho bác bảy năm để cưới con gái bác là Rachel.”
Ông Laban đáp: “Bác gả nó cho cháu thì tốt hơn là gả cho người khác. Cháu cứ ở đây với bác.”
Jacob làm việc bảy năm để cưới Rachel, nhưng vì yêu cô nên cậu xem từng đó như chỉ vài ngày. Khi hạn bảy năm đã mãn, Jacob nói với ông Laban: “Thời hạn đã hết, xin bác trao vợ cháu cho cháu, để cháu đến với nàng.”
Ông Laban cho mời mọi người và bày tiệc. Tối đến, ông đem con gái lớn ông là Leah và đứa đầy tớ Zilpah trao cho Jacob. Jacob ngủ cùng Leah đêm đó.
Sáng ngày ra, Jacob mới biết đó là Leah. Jacob nói với ông Laban: “Bác đã đối xử với cháu cách gì thế? Chẳng phải cháu đã phục vụ bác để được Rachel sao? Sao bác lại lừa cháu?”
Ông Laban đáp: “Tục lệ ở đây không cho em được cưới trước chị. Cháu cứ ở với đứa này một tuần đi, rồi bác sẽ đưa cả đứa kia cho cháu nữa. Bù lại cháu phải làm việc cho bác thêm bảy năm nữa.”
Jacob theo lời ông. Sau một tuần, ông Laban đem con gái nhỏ là Rachel và đứa đầy tớ Bilhah trao cho Jacob. Jacob thương yêu nàng hơn Leah và ở lại làm việc cho ông Laban thêm bảy năm nữa.