Một ngày kia, Thiên Chúa thử thách Abraham. Người gọi: “Hỡi Abraham!”
Ông thưa: “Dạ con đây.”
Ngài phán: “Hãy đem con một yêu dấu của ngươi là Isaac và đi đến đất Moriah. Hãy hiến tế nó như của lễ toàn thiêu trên núi mà ta sẽ chỉ cho ngươi.”
Abraham dậy sớm, thắng lừa, đem theo hai đầy tớ và con mình là Isaac. Sau khi chặt củi để dùng cho lễ toàn thiêu, ông xuất phát để đi đến nơi Thiên Chúa đã truyền dạy.
Vào ngày thứ ba, Abraham nhìn lên và thấy nơi đó đằng xa. Ông nói với đầy tớ: “Ở lại đây trong khi ta và đứa trẻ lên kia. Chúng ta sẽ làm việc thờ phượng và trở lại.”
Abraham lấy củi chất lên người Isaac, rồi cầm lửa và dao, đoạn hai cha con cùng đi.
Trong lúc đi, Isaac hỏi Abraham: “Thưa cha, có lửa và củi rồi, nhưng chiên làm lễ toàn thiêu ở đâu?”
Ông đáp: “Con ạ, chính Thiên Chúa sẽ chuẩn bị chiên làm lễ toàn thiêu.”
Khi họ đến nơi, Abram dựng một bàn thờ và đặt củi lên. Ông trói Isaac con ông và đặt lên bàn thờ trên đống củi. Ông giơ tay ra lấy dao đặng giết con mình.
Nhưng thiên sứ của Thiên Chúa từ trời gọi ông: “Hỡi Abraham! Abraham!”
Ông thưa: “Có tôi đây.”
Thiên sứ phán: “Đừng hại đứa trẻ. Bây giờ Ta biết rằng ngươi thật kính sợ Thiên Chúa, vì ngươi chẳng tiếc con một của mình.”
Abraham nhìn lên và thấy một con chiên đực, sừng mắc trong bụi cây. Ông bắt con chiên đực và dâng làm của lễ toàn thiêu thay con mình.
Thiên sứ của Thiên Chúa từ trời lại phán với Abraham: “Vì ngươi đã làm điều đó và không tiếc con một ngươi, thì Ta lấy chính mình Ta mà thề, sẽ ban phước cho ngươi, làm cho dòng dõi ngươi nhiều như sao trên trời, như cát ngoài bãi biển. Dòng dõi ngươi sẽ chiếm được thành trì quân địch. Qua dòng dõi ngươi, mọi dân tộc trên thế gian sẽ được chúc phúc, vì ngươi đã vâng lời Ta.”
Sau đó, Abraham trở về với hai đầy tớ. Họ cùng nhau trở về Beersheba và sinh sống tại đó.