Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Hagar và Ishmael

Sau khi Abram đã sống ở Canaan mười năm, bà Sarai vợ ông vẫn không sinh con. Bà có một nữ đầy tớ người Ai Cập tên là Hagar. Bà nói với Abram: “Thiên Chúa đã làm tôi hiếm muộn. Vậy ông hãy ngủ với đứa đầy tớ của tôi, may ra tôi sẽ có con nhờ nó.”

Abram nghe theo Sarai, lấy Hagar làm vợ lẽ. Ông ăn nằm với Hagar và nàng mang thai. Khi Hagar biết mình có thai thì tỏ ra khinh thường bà chủ mình.

Sarai nói với ông Abram: “Tôi chịu khổ là vì ông. Tôi đã phú đứa đầy tớ của tôi vào tay ông, bây giờ nó biết mình có thai thì lại khinh tôi. Xin Thiên Chúa phân xử cho tôi và ông”.

Abram đáp: “Đứa đầy tớ của bà ở trong tay bà đó. Hãy làm với nó điều gì bà cho là phải.”

Sarai hành hạ Hagar, thì nàng trốn đi khỏi bà chủ mình.

Sứ thần của Thiên Chúa thấy Hagar gần con suối trong hoang mạc, bên cạnh đường tới Shur, thì hỏi rằng: “Hỡi Hagar, đầy tớ của Sarai, ngươi từ đâu tới và sẽ đi đâu?”

Nàng đáp: “Tôi đang chạy trốn khỏi bà Sarai.”

Thiên sứ nói: “Hãy trở về với bà chủ ngươi và vâng phục người. Ta sẽ cho dòng dõi ngươi đông đảo tới độ không đếm nổi. Ngươi đang có thai, sẽ sinh một con trai. Ngươi hãy đặt tên đứa trẻ là Ishmael, vì Thiên Chúa đã nghe thấy nỗi sầu khổ của ngươi. Con trẻ sẽ như một con lừa hoang, tay nó sẽ chống lại mọi người và tay mọi người chống lại nó. Nó sẽ thù địch tất cả anh em nó.”

Hagar nói: “Ngài là Thiên Chúa Đấng đoái xem tôi. Bây giờ tôi đã thấy Ngài.”

Vì thế cái giếng ở giữa Kadesh và Bered được gọi là giếng Beer Lahai Roid, nghĩa là giếng của Đấng đã thấy tôi.

Hagar sinh cho Abram một con trai, và Abram đặt tên cho đứa trẻ là Ishmael. Khi đó Abram đã tám mươi sáu tuổi.