Sau các việc đó, Thiên Chúa hiện ra với Abram trong một thị kiến: “Hỡi Abram, đừng sợ. Ta là lá chắn cho ngươi, phần thưởng của ngươi sẽ rất lớn.”
Abram thưa: “Lạy Chúa, Ngài sẽ cho con điều gì khi mà con không có con, người thừa kế con sẽ là tên đầy tớ Eliezer người Damascus?”
Thiên Chúa phán: “Hắn sẽ chẳng phải người thừa kế ngươi, nhưng một người chính ngươi sinh ra sẽ thừa kế ngươi.”
Người mang ông ra ngoài và phán: “Ngươi hãy ngó lên trời và nếu ngươi đếm được các vì sao thì hãy đếm đi. Dòng dõi ngươi cũng sẽ đông như vậy.”
Abram tin Thiên Chúa, và Người xem ông là công chính.
Thiên Chúa lại phán: “Ta là Thiên Chúa, Đấng đã đem người từ thành Ur xứ Chaldeans tới nơi này để ban cho ngươi làm sản nghiệp.”
Abram thưa: “Lạy Chúa, làm sao con biết là con sẽ được xứ này làm sản nghiệp?”
Thiên Chúa đáp: “Ngươi hãy đem đến cho ta một con bê cái ba tuổi, một con dê đực ba tuổi, một con chiên đực ba tuổi, và một đôi chim bồ câu.”
Abram mang tất cả lại, xẻ thịt làm hai và đặt hai nửa đối diện nhau, nhưng chim thì ông không xẻ. Mãnh cầm sà xuống các xác chết, nhưng Abram đuổi chúng đi.
Khi mặt trời vừa lặn, thì Abram ngủ mê, bóng tối dày đặc kinh hãi phủ lấy ông. Thiên Chúa phán với ông: “Ngươi sẽ qua đời bình yên khi đã hưởng tuổi già sung túc. Còn dòng dõi ngươi sẽ kiều ngụ, bị ngược đãi và bị bắt làm nô lệ tại một xứ khác trong bốn trăm năm. Nhưng ta sẽ trừng phạt xứ đó, và các ngươi sẽ đi ra với rất nhiều của cải. Tới đời thứ tư dòng dõi ngươi sẽ quay lại xứ này, vì tội lỗi dân Amorit chưa đủ mức.”
Khi mặt trời đã lặn, bóng tối bao phủ, một lò lửa nghi ngút khói và một ngọn đuốc xuất hiện lập lòe giữa các xác thịt đã mổ. Ngày đó Thiên Chúa lập giao ước với Abram và phán: “Ta ban đất này cho dòng dõi ngươi, từ con suối kia ở Ai Cập cho tới sông Euphrates, là đất của các dân Kenite, Kenizzite, Kadmonite, Hittite, Perizzi, Rephaim, Amorit, Canaan, Girgashite và Jebusite.”