Thiên Chúa phán cùng Abram: “Ngươi hãy rời bỏ quê hương và nhà cha ngươi mà đến xứ Ta sẽ chỉ cho ngươi. Ta sẽ cho ngươi nên một dân tộc lớn. Ta sẽ ban phước cho ngươi, làm cho tên tuổi ngươi lừng lẫy và ngươi sẽ thành một nguồn phước lành. Ta sẽ chúc phúc cho ai chúc phúc ngươi, và nguyền rủa ai nguyền rủa ngươi. Nhờ ngươi mà mọi dân tộc thế gian sẽ được chúc phúc.”
Abram ra đi như lời Thiên Chúa. Bấy giờ ông đã bảy mươi lăm tuổi. Ông mang theo vợ ông Sarai, cháu trai Lot, tất cả của cải và gia nhân. Họ đã tới được xứ Canaan.
Vùng đất ấy lúc đó đang có dân Canaan sinh sống. Abram đi qua xứ này tới cây sồi lớn của ông Moreh tại Shechem. Thiên Chúa hiện ra với ông và phán: “Ta sẽ ban xứ này cho dòng dõi ngươi”.
Abram dựng một bàn thờ tại đó cho Thiên Chúa.
Abram tiếp tục đi qua ngọn đồi phía đông Bethel, giáp xứ Ai rồi dựng trại. Ông lập bàn thờ cho Thiên Chúa tại đó và cầu khẩn danh Ngài.
Sau đó Abram tiếp tục ra đi tới xứ Negev.