Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Dòng dõi Noah

Các con trai của Noah đi cùng ông trên tàu là Japheth, Shem và Ham.

Noah làm vườn và trồng nho. Ông uống rượu say và nằm trần truồng trong lều. Ham nhìn thấy và bảo hai anh mình. Nhưng Japheth và Shem lấy quần áo choàng lên vai, đi lùi lại để đắp cho cha. Họ nhìn đi hướng khác nên chẳng thấy cha họ trần truồng.

Khi Noah tỉnh rượu, hay biết việc đứa con nhỏ nhất đã làm. Ông nguyền rủa Canaan, con của Ham: “Canaan đáng bị nguyền rủa, nó sẽ làm tôi tớ cho anh em nó.”

Ông lại nói: “Đáng ngợi khen Thiên Chúa của Shem. Xin Chúa mở rộng đất của Japheth, cho nó ở cùng lều với Shem. Còn Canaan phải làm tôi tớ chúng.”

Sau cơn nước lụt, Noah còn sống thêm ba trăm năm mươi năm, thọ chín trăm năm mươi tuổi rồi qua đời.

Các con trai ông Japheth là Gomer, Magog, Madai, Javan, Tubal, Meshek và Tiras.

Các con trai ông Shem là Elam, Ashur, Arphaxad, Lud và Aram.

Các con trai ông Ham là Cush, Egypt, Put và Canaan.

Từ nơi họ sẽ sinh ra dòng giống phủ đầy khắp mặt đất.

Bấy giờ, cả thiên hạ đều có chung một thứ tiếng. Khi dời qua phía đông, họ gặp một đồng bằng trong xứ Shinar và định cư tại đó. Họ bảo nhau: “Nào, ta hãy nung gạch trong lửa để dùng thế cho đá, lấy nhựa đường thế cho vữa mà xây một thành phố, với một ngọn tháp cao tới trời. Ta hãy làm cho danh tiếng ta lẫy lừng phòng khi phải tán mác khắp mặt đất.”

Thiên Chúa ngự xuống để xem thành phố và cái tháp loài người đang xây. Thiên Chúa phán: “Nếu chỉ có một dân cùng một thứ tiếng mà chúng đã làm thế này, thì chẳng có gì chúng định làm mà không thể. Chúng Ta hãy xuống và làm lộn xộn tiếng nói của chúng để không ai hiểu ai nữa.”

Vậy Thiên Chúa làm lộn xộn tiếng nói loài người và họ phải tản mác khắp mặt đất, thôi không xây dựng thành đó nữa. Vì thế thành đó được gọi là Babel, nghĩa là sự xáo trộn.