Adam ăn nằm với Eve vợ mình và bà có thai, sinh ra Cain. Bà nói: “Nhờ Thiên Chúa mà tôi đã có một đứa con trai”. Bà cũng sinh thêm một người con trai khác là Abel.
Lớn lên, Cain làm ruộng, còn Abel chăn súc vật.
Cách ít lâu, Cain dùng hoa màu làm của lễ dâng cho Thiên Chúa. Abel cũng dâng mỡ lấy từ những con chiên đầu lòng trong bầy mình. Thiên Chúa đoái xem Abel và nhận lễ vật của ông, nhưng chẳng đoái đến lễ vật của Cain, cho nên Cain giận lắm mà gằm nét mặt.
Thiên Chúa phán hỏi Cain rằng: “Tại sao ngươi giận dữ mà gằm nét mặt? Nếu ngươi làm lành, lẽ nào ngươi chẳng được đoái nhận sao? Còn như chẳng làm lành, thì tội lỗi rình đợi ngươi trước cửa, nhưng ngươi phải chế ngự nó.”
Cain rủ Abel ra đồng. Khi ở ngoài đồng, Cain tấn công Abel em mình và giết đi.
Thiên Chúa hỏi Cain: “Abel em ngươi đâu rồi?”
Cain thưa: “Con không biết. Con là người giữ em con sao?”
Thiên Chúa phán: “Ngươi đã làm gì vậy? Máu em ngươi từ dưới đất kêu thấu đến Ta. Bây giờ, ngươi sẽ bị đất rủa sả, vì đất đã thấm máu của em ngươi bởi chính tay ngươi làm đổ ra. Khi ngươi trồng cấy, đất chẳng sinh hoa lợi cho ngươi nữa. Ngươi sẽ lưu lạc trốn tránh trên khắp mặt đất.”
Cain thưa với Thiên Chúa: “Hình phạt dành cho con quá nặng nề. Nay, Chúa đã đuổi con ra khỏi đất này, con sẽ xa rời Chúa, và sẽ đi lưu lạc trốn tránh trên đất. Rồi nếu có ai gặp con, họ sẽ giết con.
Thiên Chúa phán rằng: “Không đâu, nếu ai giết Cain thì sẽ bị báo thù bảy lần.”
Thiên Chúa đánh dấu trên mình Cain để bảo vệ ông. Cain bèn đi về phía đông Eden và ở tại xứ Nod.
Khi Adam được một trăm ba mươi tuổi, ông sinh thêm một người con trai, đặt tên là Seth. Bà Eve vợ ông nói: “Thiên Chúa đã cho tôi một đứa trẻ khác thay thế cho Abel đã bị Cain giết đi.”
Adam còn sống tới chín trăm ba mươi tuổi rồi qua đời.