Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Thiên Chúa sáng tạo trời đất

Lúc khởi đầu Thiên Chúa sáng tạo trời đất.

Bấy giờ đất còn trỗng rỗng, tối tăm. Thần khí Thiên Chúa bay lượn trên mặt nước.

Thiên Chúa phán: “Hãy có ánh sáng”. Ánh sáng liền xuất hiện. Ngài thấy ánh sáng tốt lành, và tách biệt nó khỏi bóng tối. Ngài gọi ánh sáng là ngày, bóng tối là đêm. Đó là ngày thứ nhất.

Rồi Thiên Chúa phán: “Hãy có một khoảng không để phân tách nước”. Ngài tạo ra bầu trời, phân tách nước phía trên và nước phía dưới. Đó là ngày thứ hai.

Thiên Chúa phán: “Hãy gom nước dưới trời vào một chỗ để đất khô hiện ra”. Ngài gọi chỗ khô là đất, nước được gom lại là biển. Rồi Ngài phán: “Hãy để đất sinh cây cối: cây có hạt giống và cây ra trái có hạt, mỗi loại theo giống của nó.” Mọi điều đó được thực hiện. Đó là ngày thứ ba.

Thiên Chúa phán: “Hãy có các nguồn sáng trên bầu trời để phân biệt ngày với đêm, làm dấu hiệu cho mùa, ngày và năm, và để soi sáng đất.” Liền có như vậy. Ngài tạo hai nguồn sáng lớn: mặt trời chiếu sáng ban ngày, mặt trăng chiếu sáng ban đêm. Ngài cũng làm nên các ngôi sao. Thiên Chúa đặt chúng trên bầu trời. Ngài thấy điều đó là tốt lành. Đó là ngày thứ tư.

Thiên Chúa phán: “Phải có đầy cá bơi dưới nước, và chim bay trên trời.” Vậy Thiên Chúa tạo ra các sinh vật lớn dưới biển, mọi loài cá và mọi loài chim. Ngài ban phước cho chúng và phán: “Hãy sinh sôi nảy nở, làm đầy biển cả và gia tăng trên mặt đất”. Đó là ngày thứ năm.

Thiên Chúa phán: “Hãy để đất sinh ra các loài sinh vật: súc vật, bò sát và thú rừng, mỗi loài theo giống riêng của chúng.” Và điều đó xảy ra.

Rồi Chúa phán: “Chúng Ta hãy tạo nên con người theo hình ảnh của Chúng Ta, để chúng cai quản mọi loài sinh vật”. Bấy giờ, chưa có cây cỏ nào mọc trên đất, vì Thiên Chúa chưa cho mưa xuống. Chỉ có dòng nước ngầm phun lên tưới khắp mặt đất. Thiên Chúa lấy bụi đất nắn nên một người, rồi thổi sinh khí vào lỗ mũi, và người ấy trở thành một sinh linh sống, gọi là Adam.

Thiên Chúa thấy tất cả những gì Ngài đã làm thật tốt đẹp. Đó là ngày thứ sáu.

Qua ngày thứ bảy, Thiên Chúa đã hoàn tất công việc sáng tạo của Ngài. Ngày đó, Ngài nghỉ ngơi. Thiên Chúa ban phước cho ngày thứ bảy và đặt nó làm ngày thánh.