Vua Nebuchadnezzar làm một pho tượng bằng vàng, cao sáu mươi thước, rộng sáu mươi thước và đặt trên vùng đồng bằng Dura thuộc tỉnh Babylon. Rồi vua triệu tập các tổng trấn, các thống đốc, các quan cố vấn, quan giữ kho bạc, thẩm phán, quan tòa và mọi viên chức của các tỉnh đến dự lễ cung hiến pho tượng.
Người ta lớn tiếng công bố: “Hỡi những người thuộc mọi dân tộc và ngôn ngữ, đây là lệnh các ngươi phải làm. Ngay khi các ngươi nghe tiếng kèn, tiếng sáo, tiếng đàn, các ngươi phải sấp mình xuống thờ lạy tượng vàng mà vua Nebuchadnezzar đã dựng lên. Ai không thờ lạy thì sẽ bị quăng vào lò lửa cháy rực.”
Tiếng nhạc nổi lên, và mọi người quỳ xuống thờ lạy pho tượng vàng.
Nhưng có mấy nhà chiêm tinh tới báo với vua Nebuchadnezzar: “Nguyện đức vua sống đời đời! Ngài đã ban hành chỉ thị rằng khi tiếng nhạc nổi lên thì mọi người phải quỳ xuống thờ lạy tượng vàng. Vậy mà mấy người Judah ngài đã cất nhắc lên làm lãnh đạo tỉnh Babylon - là Shadrach, Meshach, và Abednego - đã chẳng làm theo. Chúng chẳng thờ pho tượng và cũng chẳng thờ thần của chúng ta nữa.”
Vua Nebuchadnezzar nổi giận, cho gọi ba người Shadrach, Meshach, và Abednego vào rồi nói với họ: “Có phải các ngươi đã không thờ thần của ta và pho tượng ta đã dựng không? Giờ khi các ngươi nghe tiếng nhạc, hãy quỳ xuống mà thờ phượng đi. Còn nếu không, ta sẽ quăng các ngươi vào lửa cháy rực. Lúc đó thì có thần nào cứu nổi các ngươi?”
Họ đáp: “Thưa ngài, chúng tôi chẳng dám chống lại ngài. Nhưng nếu chúng tôi bị quăng vào lửa, thì chính Thiên Chúa sẽ giải cứu chúng tôi. Kể cả không như vậy đi nữa, thì chúng tôi cũng sẽ chẳng thờ thần của ngài hay pho tượng ngài đã dựng đó đâu.”
Vua Nebuchadnezzar bèn sai trói ba người lại, cho đốt lò lửa nóng hơn gấp bảy lần, rồi quăng ba người vào đó. Lệnh thi hành gấp đến mức lửa thiêu chết cả những người lính đã đưa họ vào.
Vua Nebuchadnezzar đứng bật dậy và hỏi các quan cố vấn: “Có phải ba người bọn chúng đã bị trói và quăng vào lửa rồi không?”
Họ đáp: “Thưa ngài, đúng vậy.”
Vua nói: “Nhìn xem, ta trông thấy cả người thứ đi đi lại trong lửa, không bị trói cũng chẳng bị thương, trông như con trai của các thần.”
Vua lại gần lò lửa và nói lớn: “Shadrach, Meshach, Abednego, tôi tớ của Thiên Chúa Tối Cao, hãy ra ngoài đi!”
Ba người bọn họ bèn đi ra. Những người khác xúm lại xem, thấy thân thể họ chẳng tổn hại gì, áo quần không bị cháy, dù một ngọn tóc trên đầu cũng không hư tổn.
Vua Nebuchadnezzar nói: “Ngợi khen Thiên Chúa của Shadrach, Meshach, và Abednego, Đấng đã sai thiên sứ giải cứu tôi tớ Người. Chúng đã bất tuân lệnh ta và thà mất mạng sống còn hơn thờ phượng thần nào khác. Vì thế ta ra lệnh, ai mà dám nói phạm đến Thiên Chúa của họ thì sẽ bị phanh thây, nhà của nó sẽ thành đống gạch vụn, vì chẳng có thần nào khác làm được như vậy.”
Đoạn vua lại thăng chức cho ba người bọn họ trong tỉnh Babylon.