Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Esther cứu dân Judah

Vào thời hoàng đế Ba Tư là Xerxes trị vì khắp một trăm hai mươi bảy tỉnh từ Ấn Độ tới Cush, kinh đô đặt tại Susa.

Năm thứ ba, hoàng đế Xerxes mở một hội yến tiệc lớn, cho mời các hoàng tử, quần thần, quý tộc, và các chỉ huy quân đội người Ba Tư và Media. Bữa tiệc kéo dài suốt một trăm tám mươi ngày. Trong thời gian đó, hoàng đế Xerxes thể hiện hết sự giàu sang vinh hiển và uy thế lớn lao của mình. Sau đó, ông lại tổ chức thêm một bữa tiệc trong bảy ngày trong vườn ngự uyển cho toàn dân chúng trong thành Susa. Khu vườn được trang trí bằng rèm trắng và xanh lam, buộc bằng dây vải gai trắng và tím, gắn vào những vòng bạc trên các cột đá cẩm thạch. Có những chiếc ghế dài bằng vàng bạc, đặt trên nền khảm đá cẩm thạch, xà cừ và nhiều lại đá quý khác. Rượu được rót vào chén vàng, mỗi chén một kiểu khác nhau. Mỗi khách được uống bao nhiêu tùy thích, vì những người phục vụ đã được dặn phải đáp ứng theo ý muốn của từng người.

Trong lúc đó, hoàng hậu Vashti cũng tổ chức tiệc cho những người phụ nữ trong hoàng cung.

Đến ngày cuối cùng, hoàng đế Xerxes cao hứng trong men say, bèn sai bảy quan thái giám vào đưa hoàng hậu Vashti ra để mọi người được chiêm ngưỡng sắc đẹp của bà. Nhưng hoàng hậu từ chối không đến, khiến hoàng đế nổi giận.

Hoàng đế hỏi bảy quan cố vấn thông thạo luật: “Theo luật, chúng ta nên làm gì với hoàng hậu Vashti?”

Họ đáp: “Hoàng hậu đã sai chẳng những với ngài mà còn với mọi người ở đây nữa. Rồi những người vợ khác khi biết chuyện này sẽ khinh thường và bất tuân chồng mình, bởi ngay cả hoàng đế Xerxes còn không sai được vợ mình ra. Vậy xin ngài hãy viết ra chỉ thị để không ai thay đổi được, là phế truất hoàng hậu Vashti và trao vị trí đó cho người khác. Khi lệnh này được ban ra, mọi người vợ sẽ tôn trọng chồng mình hơn, từ kẻ nhỏ nhất tới người lớn nhất.”

Hoàng đế và mọi người hài lòng với câu trả lời đó. Lệnh được ban hành đi khắp mọi tỉnh, dịch tới mọi ngôn ngữ, tuyên bố rằng những người chồng phải nắm quyền dẫn dắt trong gia đình mình.


Một thời gian sau khi cơn giận nguôi xuống, hoàng đế Xerxes nhớ lại chuyện về hoàng hậu Vashti. Một người cận thần tâu rằng: “Ngài hãy ra lệnh cho mọi tỉnh phải đem những người con gái xinh đẹp tới hậu cung của Susa. Thái giám Hegai sẽ quản lý và chăm sóc sắc đẹp cho họ. Rồi ngài sẽ chọn ra một người để làm hoàng hậu thay cho bà Vashti.”

Lệnh được ban ra và thi hành.

Trong thành Susa có một người thuộc chi phái Benjamin tên là Mordecai, tổ tiên ông đã đến đó khi vua Jehoiachin bị bắt đi lưu đày. Ông có một người em gái họ tên là Esther. Nàng rất xinh đẹp, dung nhan tuyệt vời. Mordecai nhận chăm sóc nàng sau khi cha mẹ nàng đã qua đời. Trong đợt tuyển chọn hoàng hậu, Esther cũng được đưa vào hậu cung. Quan thái giám Hegai cảm mến nàng và cung cấp cho nàng những đồ ăn tốt nhất, chỗ ở tốt nhất, và cho bảy cung nữ theo hầu. Theo như lời Mordecai dặn, nàng không tiết lộ về xuất thân của mình cho ai.

Trước khi được vào gặp hoàng đế, các phi tần sẽ phải trải qua đủ mười hai tháng chăm sóc sắc đẹp theo quy định: sáu tháng xức dầu thảo mộc, sáu tháng dùng nước hoa cùng các mỹ phẩm. Sau đó mỗi tối một người sẽ được đưa vào hầu, sáng hôm sau thì trở về hậu cung dưới sự giám sát của quan thái giám Shaashgaz. Họ sẽ không được trở lại gặp hoàng đế trừ khi ông hài lòng và cho gọi họ.

Khi tới lượt Esther, nàng không mang theo thứ gì chỉ trừ những thứ được yêu cầu bởi quan thái giám Hegai. Mọi người trông thấy nàng thì đều đem lòng cảm mến. Nàng được đưa vào hầu hoàng đế vào tháng thứ mười của năm thứ bảy trong triều đại ông.

Hoàng đế rất yêu mến và hài lòng về nàng, nên cho nàng đội mũ miện và làm hoàng hậu thay cho Vashti. Ông cũng mở một buổi yến tiệc lớn để chiêu đãi quần thần, công bố một ngày nghỉ và tặng quà tới khắp các tỉnh.


Hoàng đế Xerxes sủng ái một người tên Haman và cất nhắc ông ta lên ghế danh dự trong triều. Mỗi khi Haman đi vào, những người gác cổng phải quỳ gối xuống. Tuy nhiên, Mordecai khi ấy cũng làm người gác cổng nhưng không chịu quỳ gối. Những người khác nhắc nhở nhưng ông không nghe theo. Vì thế họ tố cáo với Haman chuyện đó, và nói thêm rằng ông là người Judah.

Haman nghe vậy thì nổi giận. Ông ta không chỉ muốn giết Mordecai, mà còn muốn giết tất cả người Judah trong khắp Ba Tư.

Vào tháng giêng năm thứ mười hai, Haman rút thăm chọn ngày sẽ ra tay. Lá thăm rơi vào tháng thứ mười hai. Haman tâu với hoàng đế Xerxes: “Có một dân sống rải rác trong các tỉnh của ngài không chịu hòa nhập. Lối sống của chúng khác các dân khác, và không chịu theo luật của ngài. Nếu ngài cho phép, xin hãy ra lệnh tiêu diệt chúng, và tôi sẽ bổ sung thêm vào ngân khố mười nghìn nén bạc.”

Hoàng đế tháo nhẫn ở tay ra trao cho Haman và nói: “Ngươi cứ giữ lấy số bạc, và làm với chúng theo ý ngươi.”

Chỉ thị được ban hành tới mọi tổng trấn, tổng đốc trong các tỉnh rằng tới ngày thứ mười ba của tháng thứ mười hai phải tiêu diệt người Judah, dù già dù trẻ, đàn ông đàn bà. Khi chỉ thị được ban hành, hoàng đế Xerxes và Haman ngồi uống rượu, còn dân Judah thì hoang mang tột độ.


Mordecai nghe tin thì bèn xé áo mình ra, mặc áo gai và rắc tro lên đầu. Ông đi ra ngoài tới chỗ cung vua và khóc thảm thiết. Khắp mọi nơi trong các tỉnh, những người Judah đều mặc áo gai, nhịn ăn và khóc lóc.

Người ta báo lại cho hoàng hậu Esther tin tức của anh mình khiến nàng đau lòng. Nàng gửi quần áo cho Mordecai nhưng ông không nhận. Nàng lại sai gọi quan thái giám Hathak đi tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.

Hathak đi ra gặp Mordecai ở lối vào cổng cung vua. Mordecai kể lại cho ông ta chuyện mình là dân Judah, và nhờ đưa cho hoàng hậu Esther tờ chiếu chỉ mới ban hành, để hoàng hậu vào xin với hoàng đế cho dân mình.

Hathak về báo lại với hoàng hậu Esther. Nàng sai ông ra nói với Mordecai: “Bất kì ai đến gặp hoàng đế khi chưa được phép sẽ bị xử tử, trừ khi ngài giơ cây trượng vàng về phía người đó để tha mang. Nhưng đã ba mươi ngày rồi em chưa được cho gọi.”

Mordecai đáp lại: “Em đừng nghĩ rằng vì em ở trong cung mà sẽ được tha mạng. Nếu em không làm gì, có thể dân ta sẽ được giải cứu ở nơi nào khác, còn chính em thì sẽ bị giết. Có lẽ Thiên Chúa cho em lên ngôi hoàng hậu chính là vì lúc này đây.”

Esther trả lời: “Anh hãy tập hợp dân Judah trong thành Susa lại và nhịn ăn ba ngày. Em và người của em cũng sẽ làm vậy. Sau đó em sẽ tới gặp hoàng đế, cho dù có phải chết đi nữa.”

Mordecai bèn trở về và làm theo lời dặn.


Đến ngày thứ ba, Esther mặc triều phục hoàng hậu và đi vào trong cung gặp hoàng đế. Bấy giờ ông đang ngồi trên ngai ở sảnh, đối diện lối ra vào. Trông thấy hoàng hậu, ông không nổi giận mà giơ cây trượng vàng lên. Nàng đi vào và chạm ngón tay lên cây trượng.

Hoàng đế hỏi: “Có chuyện gì thế hoàng hậu? Nàng muốn xin gì? Dù là xin nửa đế quốc, ta cũng sẽ ban cho.”

Esther đáp: “Nếu thiếp đẹp lòng ngài, thì xin cho mời Haman tới hôm nay để dự bữa yến tiệc thiếp đã chuẩn bị.”

Hoàng đế bèn cho gọi Haman vào. Khi đang dùng tiệc, hoàng đế hỏi: “Nào bây giờ nàng muốn gì?”

Esther đáp: “Nếu được, thì xin hoàng đế và Haman lại tới đây ngày mai để dự tiệc thiếp sẽ chuẩn bị. Rồi sau đó thiếp sẽ trả lời câu hỏi của ngài.”

Haman trở về lòng đầy hứng khởi. Nhưng khi ra ngoài cổng cung vua, ông ta trông thấy Mordecai chẳng lộ chút gì đau khổ thì lại lấy làm tức giận. Về đến nhà, ông ta kể với các bạn mình: “Tôi là người duy nhất được hoàng hậu Esther mời đến dự tiệc với hoàng đế. Ngày mai tôi cũng sẽ đến nữa. Nhưng khi ra ngoài trông thấy tên Mordecai đó thì lại thấy bực mình.”

Họ đáp: “Ông hãy dựng một cái cọc cao năm mươi thước, rồi sáng mai hãy xin hoàng đế cho treo Mordecai trên đó rồi hãy dự tiệc.”

Haman nghe theo và cho dựng cái cọc ngay bên cạnh nhà mình.


Đêm hôm đó hoàng đế thao thức tới gần sáng, bèn cho người mang sách sử ra mà đọc. Trong đó có nhắc lại việc khi trước có lần Mordecai đã tố cáo hai tên lính gác cổng là Bigthana và Teresh âm mưu ám sát mình.

Hoàng đế hỏi: “Sau đó ông ta được ban thưởng gì?”

Người hầu đáp: “Ông ta chưa được thưởng gì cả.”

Lúc bấy giờ Haman cũng vừa đi vào để xin xử tử Mordecai. Hoàng đế nhân tiện hỏi ông ta: “Nếu ta muốn tôn vinh ai, thì nên làm gì cho người đó?”

Haman nghĩ thầm chắc hẳn hoàng đế muốn thưởng cho mình, nên đáp: “Nếu ngài muốn tôn vinh ai đó, thì hãy cho người đó mặc hoàng bào, đi ngựa của hoàng gia, trên đầu đeo huy hiệu. Hãy để một trong những vị quan cao quý nhất của ngài mặc áo cho người đó, đưa người đó cưỡi ngựa đi dọc khắp các đường phố trong thành, vừa đi vừa ca tụng.”

Hoàng đế đáp: “Vậy ngươi hãy làm đi. Hãy lấy áo hoàng bào và ngựa của ta đến gặp Mordecai ở cổng cung điện và làm như lời ngươi nói.”

Haman kinh ngạc nhưng đành làm theo. Ông ta mang hoàng bào mặc cho Mordecai, cho ông cưỡi lên ngựa khi khắp trong thành, vừa đi vừa tuyên bố: “Đây là người được hoàng đế tôn vinh!”

Sau các việc đó Mordecai trở về gác cổng cung, còn Haman thì tức tối trở về nhà kể lại chuyện cho các bạn của mình.

Trong lúc họ còn đang nói chuyện, thì quan thái giám tới giục Haman vào cung để dự bữa tiệc mà hoàng hậu Esther đã chuẩn bị.


Giữa bữa tiệc, hoàng đế lại hỏi: “Hoàng hậu Esther, nàng muốn xin gì?”

Esther đáp: “Nếu thiếp được đẹp lòng ngài, thì xin cứu mạng thiếp và dân của thiếp. Dân của thiếp đã bị kết án phải bị tiêu diệt. Nếu họ chỉ là những người nô lệ, thì thiếp đã chẳng dám làm phiền ngài rồi.”

Hoàng đế hỏi: “Ai dám làm điều đó?”

Esther đáp: “Chính là kẻ thù của ngài Haman!”

Hoàng đế nổi giận đi ra ngoài vườn, còn Haman thì sợ hãi cầu xin hoàng hậu tha cho mình. Khi hoàng đế trở lại, ông trông thấy Haman đang phủ phục chỗ giường nơi hoàng hậu Esther nằm. Ông hét lớn: “Ngươi còn dám trêu ghẹo hoàng hậu ngay khi nàng đang ở với ta hay sao?”

Quân lính xông vào bắt trói Haman, lấy khăn phủ lên đầu. Quan thái giám tâu: “Ở cạnh nhà Haman có một cái cọc cao năm mươi thước mà ông ta đã dựng cho Mordecai.”

Hoàng đế hạ lệnh: “Hãy treo hắn lên đó.”

Người ta bèn đem Haman tới đó mà đem treo lên cọc.


Khi biết Mordecai chính là anh họ hoàng hậu, hoàng đế cho gọi ông, cho ông đeo chiếc nhẫn của Haman và giao cho ông mọi đất đai của cải của hắn.

Esther lại xin: “Xin ngài hãy ban chiếu chỉ bác bỏ công văn của Haman đã soạn để tiêu diệt người Judah. Làm sao thiếp có thể đứng nhìn tai họa giáng xuống dân tộc mình?”

Hoàng đế đáp: “Giờ ta sẽ ra một chiếu chỉ khác, đóng dấu trên đó để bảo vệ người Judah.”

Vào ngày hai mươi ba của tháng thứ ba, Mordecai thay mặt hoàng đế viết chiếu chỉ, đóng dấu và gửi đến mọi tổng trấn, tổng đốc trong các tỉnh, cho phép người Judah được tự vệ và tiêu diệt bất cứ ai dám tấn công họ.

Khi Mordecai ra về, ông mặc hoàng bào xanh trắng, đội mũ miện vàng và khoác áo chùng tía. Cả thành Susa vui mừng hò reo. Đối với người Judah, đó là thời điểm tràn ngập niếm vui sướng, hoan hỉ và danh dự. Ở bất cứ tỉnh nào có người Judah đều tổ chức tiệc tùng và lễ hội, thậm chí nhiều dân ngoại cũng gia nhập với họ lúc đó.


Đến ngày thứ mười ba của tháng thứ mười hai, người Judah trên khắp các tỉnh tự vệ và đánh bại những kẻ muốn tiêu diệt họ. Ngay tại thành Susa họ cũng thắng lớn. Mười con trai Haman và kẻ thù của dân Judah bị tiêu diệt, nhưng họ không cướp tài sản. Ngày này đã trở thành lễ Purim để đời sau tưởng nhớ.

Mordecai được hoàng đế Xerxes thăng lên vị trí cao nhất sau mình, được toàn dân Judah kính trọng bởi ông luôn tận tâm tìm kiếm hòa bình và phúc lợi cho dân mình.