Đến thời hoàng đế Artaxerxes, người Judah bắt đầu xây dựng lại tường thành Jerusalem. Dân Samaria vốn đã cản trở việc họ xây Đền Thờ lúc trước, giờ lại viết một bức thư bằng tiếng Aram để tố cáo họ: “Thưa hoàng đế Artaxerxes, ngài nên biết cho rằng dân đã đi từ Babylon về Jerusalem đang xây lại cái thành phản loạn và xấu xa ấy. Chúng đang dựng lại bức tường và sửa sang nền móng. Một khi thành được xây lại, chúng sẽ không còn nộp thuế, cống phẩm hay lệ phí nữa, và như vậy nguồn thu của hoàng gia sẽ bị thiệt hại. Chúng tôi là những người phục vụ ngài nên không thể để ngài bị xúc phạm được, nên đã viết thư này báo cho ngài. Ngài hãy tra xét lại các tài liệu của tổ tiên, thì sẽ thấy đây là một thành phản nghịch, gây rắc rối cho các vua. Chính vì thế nó mới bị phá hủy.”
Hoàng đế Artaxerxes đáp lại: “Ta đã đọc bức thư của các ngươi. Ta có tra xét lại và thấy rằng quả thành này có lịch sử nổi loạn chống lại các vua. Jerusalem cũng đã từng có những vua quyền lực cai trị. Vậy giờ hãy bắt những người đó ngừng công việc xây cất lại, cho tới khi ta ra lệnh khác.”
Những người Samaria đọc thư xong bèn tới Jerusalem và bắt dân không được tiếp tục công việc xây cất thành nữa.
Ở thành Susa thuộc Ba Tư có ông Nehemiah vốn là người Judah, làm quan hầu rượu cho hoàng đế Artaxerxes. Một ngày nọ, có người anh em của ông tên là Hanani từ Judah tới thăm. Nehemiah hỏi về những người đã hồi hương và về thành Jerusalem.
Hanani đáp: “Những người trở về đang chịu khổ cực và sỉ nhục. Tường thành Jerusalem thì đã đổ nát, cổng thành đã cháy rụi.”
Nghe tới đó, Nehemiah ngồi xuống mà khóc. Trong vài ngày sau, ông nhịn ăn và cầu khẩn Thiên Chúa.
Khi vào hầu rượu hoàng đế, trông thấy Nehemiah mặt buồn rầu thì ông hỏi: “Sao ngươi lại buồn rầu như vậy?”
Nehemiah đáp: “Nguyện hoàng đế sống đời đời! Sao tôi không buồn cho được khi thành mà tổ tiên tôi đang nằm giờ ra hoang phế, còn cổng thì bị thiêu rụi? Nếu tôi được ơn trước mặt ngài, xin cho tôi về thành Jerusalem để tôi dựng lại nó.”
Hoàng đế Artaxerxes đồng ý, và Nehemiah được trở về Jerusalem.
Sau khi ở Jerusalem được ba ngày, ban đêm, Nehemiah đi ra với vài người để xem xét tường và cổng thành. Cho tới lúc đó ông vẫn chưa nói gì về việc ông định làm nên không ai biết ông đi đâu hay làm gì. Ông nói với người của mình: “Các ngươi nhìn xem, thành Jerusalem đã ra hoang phế, cổng đã bị thiêu rụi. Chúng ta sẽ xây lại tường thành, để không còn phải mang nhục nữa.”
Khi các quan chức nơi đó biết chuyện, thì bèn chế nhạo Nehemiah: “Ông định làm gì vậy? Có phải định làm loạn không?”
Ông đáp lại họ: “Thiên Chúa sẽ cho công việc tôi được thành. Chúng tôi sẽ xây lại nó, còn các ông sẽ chẳng được chung phần đâu.”
Dưới sự chỉ đạo của Nehemiah, các tư tế, thợ xây và dân chúng hiệp lực dựng lại tường thành. Mỗi nhóm đảm nhiệm một phần, người thì sửa cổng, người thì dựng tường, người thì gia cố tháp canh. Toàn dân đều góp sức, chỉ trừ một số thủ lĩnh làng Tekoa là không chịu làm việc. Nhờ sự đồng lòng của dân chúng, từng đoạn tường thành Jerusalem dần được dựng kiên cố lại.
Quan tổng đốc vùng Samaria là Sanballat biết chuyện thì buông lời chế nhạo: “Chúng đang làm cái gì vậy? Chúng có thể dựng lại tường thành được sao? Chúng có thể dựng lại các phiến đá từ đống đổ nát đó sao?”
Nhưng khi tường thành đã xây cao được một nửa, thì những người Samaria, Ammon, Arab, và Ashdod tìm đến sinh sự quấy phá. Họ bảo nhau: “Chúng ta sẽ đến giết chúng để chúng thôi xây cất thành.”
Những người Judah biết chuyện bèn đến nói với Nehemiah: “Chúng sẽ đánh chúng ta.”
Nehemiah bèn bố trí người đứng sau chỗ thấp của tường thành theo từng nhóm gia đình, với vũ khí trong tay. Ông nói với họ: “Đừng sợ chúng. Hãy nhớ Thiên Chúa chiến đấu cho các ngươi, vợ con và nhà các ngươi. Hễ ở đâu nghe tiếng kèn, hãy tập hợp lại đó.”
Từ hôm đó, cứ một nửa số người làm việc thì nửa còn lại cầm vũ khí bảo vệ. Các viên chỉ huy ở sau hỗ trợ dân Judah. Ngay cả ban đêm cũng có người ở lại canh gác. Những người chống đối biết thế cũng không dám đánh họ nữa.
Khi Sanballat và người của ông ta biết tường thành đã sắp xây xong, chỉ còn thiếu cánh cửa chỗ các cổng, thì bèn gửi thư tới Nehemiah rằng: “Nào, chúng ta hãy gặp nhau ở một làng trên vùng đồng bằng Ono.”
Nhưng Nehemiah biết họ định hại mình nên đáp lại: “Tôi đang dở việc nên không thể đi được.”
Sanballat cho gửi thư bốn lần, lần nào Nehemiah cũng từ chối.
Tới lần thứ năm, người phụ tá của Sanballat tới, mang theo một bức thư đã niêm phong. Thư rằng: “Có tin đồn rằng ông và người Judah đang muốn nổi loạn, chính vì thế mới tìm cách xây tường thành. Ông muốn làm vua và còn sai các tư tế gọi ông là vua Judah nữa. Tôi sẽ báo cáo việc này nếu ông không tới gặp.”
Nehemiah đáp: “Không hề có chuyện đó, ông chỉ đang bịa ra mà thôi.”
Một ngày khi Nehemiah tới thăm ngôn sứ Shemaiah con trai của Delaiah. Ông ta đóng cửa lại và nói: “Chúng ta hãy gặp nhau trong Đền Thờ, và đóng cửa Đền Thờ lại, vì ban đêm họ sẽ tới để giết ông.”
Nehemiah nhận ra rằng Shemaiah đã bị mua chuộc nên nói: “Người như tôi mà phải chạy sao? Hay tôi phải trốn vào Đền Thờ để giữ mạng sống? Tôi sẽ không đi đâu!”
Cứ như vậy, tường thành được xây xong chỉ sau năm mươi hai ngày. Những kẻ thù xung quanh nghe biết việc đó thì kinh ngạc và nhận ra đó là nhờ sự giúp đỡ của Thiên Chúa. Về sau, Nehemiah được bổ nhiệm làm tổng đốc xứ Judah. Ông lãnh đạo cách liêm chính, chăm lo cho người nghèo và không nhận bất kỳ khoản trợ cấp nào cho tổng đốc, vì sợ mang gánh nặng cho dân chúng.