Bấy giờ, dân Israel vẫn còn tế lễ trên núi. Vua Solomon đi tới Gibeon để dâng của lễ. Ban đêm, Thiên Chúa hiện ra với vua Solomon và phán: “Ngươi muốn xin gì ta sẽ ban cho.”
Vua Solomon đáp: “Ngài đã chúc phúc cho cha con là David, vì ông đã trung tín và ngay thẳng trước nhan Ngài. Ngài lại cho con được ngồi trên ngài vàng cho đến ngày hôm nay. Nhưng con chỉ là một đứa khờ khạo không biết cách thực hiện sứ mạng này. Con đang ở giữa dân Ngài đã chọn, một dân vĩ đại và đông đúc đến độ không đếm nổi. Xin cho con một tâm trí sáng suốt để dẫn dắt dân này và biết phân biệt đúng sai. Bởi ai có thể dẫn dắt được dân của Ngài?”
Thiên Chúa hài lòng với lời xin đó và phán: “Vì ngươi đã xin điều đó mà không xin được sống lâu hay giàu có, hoặc xin cho kẻ thù ngươi phải chết, mà chỉ xin sự đoán phạt khôn ngoan, Ta sẽ nhận lời ngươi. Ta sẽ cho ngươi một tâm trí khôn ngoan sáng suốt, hơn tất cả những ai đã có và sẽ có. Hơn nữa, ta cũng sẽ cho ngươi giàu có và địa vị hơn tất cả các vua trong đời ngươi. Nếu ngươi tuân giữ các giới răn và lề luật của Ta như cha ngươi David, Ta sẽ cho ngươi được sống lâu trên đất này.”
Vua Solomon tỉnh giấc, nhận ra đó là một giấc mơ. Đoạn ông trở về Jerusalem, và dâng của lễ toàn thiêu cùng của lễ thù ân trước Hòm Giao Ước. Sau đó vua mở tiệc chiêu đãi quần thần.
Có hai người gái điếm đến với vua Solomon để xin phân xử. Một người nói: “Thưa đức vua, người đàn bà này với tôi sống trong cùng một nhà, và tôi có một đứa con. Sau khi con tôi sinh được ba ngày, bà ấy cũng sinh con. Nhưng ban đêm, bà ta đè lên đứa con khiến nó chết, bà ta bèn đánh tráo con tôi trong lúc tôi đang ngủ. Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thấy đứa trẻ bên cạnh mình đã chết. Nhưng tôi nhận ra đó không phải con tôi.”
Người đàn bà kia nói: “Không phải vậy! Đứa bé còn sống là con tôi, đứa đã chết là con bà ấy.”
Người này quả quyết: “Không, đứa còn sống chính là con tôi!”
Rồi họ cứ tranh cãi trước nhà vua.
Vua Solomon nói: “Hãy mang cho ta một thanh gươm.”
Khi họ mang ra, vua ra lệnh: “Hãy cắt đứa trẻ còn sống ra làm đôi và đưa cho mỗi người một nửa.”
Người đàn bà có đứa con còn sống bèn nói: “Thưa ngài, vậy hãy trao đứa trẻ cho bà ấy. Đừng giết nó!”
Bà kia lại nói: “Hãy cắt nó làm đôi đi. Như vậy không ai có được nó cả.”
Vua Solomon bèn ra lệnh: “Hãy trao đứa trẻ cho bà đầu tiên. Đó chính là mẹ nó.”
Dân Israel nghe về vụ phán xử đó thì kính sợ vua bởi sự khôn ngoan mà Thiên Chúa đã ban cho ông.
Vua Solomon còn nói ba nghìn câu châm ngôn, sáng tác tới một nghìn lẻ năm bài hát. Ông cũng nói về cây cối, thú vật, chim chóc, bò sát và cá. Danh tiếng về sự khôn ngoan của ông lan ra các nước khác, khiến các vua thế gian phải cất công đến để nghe lời khôn ngoan của vua Solomon.