Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Vua David chịu nhục

Khi vua David đang xuống núi thì gặp Ziba, đầy tớ của Mephibosheth, đang chờ sẵn. Ông ta đã đóng sẵn yên cho mấy con lừa, chất lên hai trăm ổ bánh nướng, một trăm cái bánh nho, một trăm cái bánh vả ép và một bầu rượu.

Vua David hỏi Ziba: “Sao ngươi lại mang chúng đến đây?”

Ziba đáp: “Chúng được chuẩn bị cho ngài và người của ngài.”

Vua David nói: “Cháu của chủ ngươi đâu rồi?”

Ziba đáp: “Ngài ấy vẫn còn ở Jerusalem, vì nghĩ rằng họ sẽ giúp ngài ấy khôi phục vương quốc của ông nội.”

Vua David bèn nói: “Tất cả những gì thuộc về Mephibosheth thì giờ sẽ thuộc về ngươi.”

Ziba đáp: “Xin cho tôi được ơn trước mặt ngài.”


Vua David tới Bahurim, thì có một người trong thị tộc vua Saul tên là Shimei đi ra. Ông ta nguyền rủa đức vua, và ném đá vào vua cùng quần thần. Ông ta nói: “Hãy cút đi, tên đồ tể gian ác! Thiên Chúa đã đòi nợ máu của ngươi với nhà vua Saul. Người đã trao vương quyền ngươi vào tay Absalom vì ngươi là kẻ khát máu.”

Abishai nói với vua David: “Sao lại để tên khốn này nguyền rủa ngài như vậy? Để tôi ra chặt đầu nó.”

Nhưng vua David đáp: “Đừng làm như thế. Nếu như chính Thiên Chúa sai hắn đến nguyền rủa ta, thì sao chúng ta dám chống lại ý Người?”

Đoạn vua David nói với quần thần: “Con trai do chính ta sinh ra còn đang muốn giết ta, huống gì là người Benjamin này? Hãy cứ để hắn đi. Xin Thiên Chúa đoái nhìn nỗi khổ của ta và có lẽ Người sẽ khôi phục lời chúc phúc cho ta thay vì lời nguyền rủa.”

Vậy vua David và đoàn người cứ đi tiếp trong lúc Shimei đi phía bên kia đồi, vừa đi vừa nguyền rủa và ném đá về phía họ.