Vua Jeroboam cho tu sửa thành Shechem trong vùng đồi Ephraim và sống lại đó. Về sau ông cho xây thành Peniel và đóng đô tại Tirzah.
Vua Jeroboam tự nhủ: “Nếu dân chúng cứ lên dâng lễ tại Đền Thờ Jerusalem, thì chúng sẽ lại theo nhà David mất thôi. Chúng sẽ giết ta mà trở về với Rehoboam.”
Sau khi nghe lời khuyên, vua cho làm tượng hai con bê bằng vàng, đặt một cái ở Bethel, một cái ở Dan, và nói với dân chúng: “Các ngươi đi lên Jerusalem thì thật là khó nhọc. Đây chính là Thiên Chúa của Israel, Đấng đã đưa các ngươi ra khỏi Ai Cập.”
Từ đó, dân chúng đi tới Bethel và Dan để thờ phượng và dâng của lễ.
Vua Jeroboam cũng cho xây các nơi thờ phượng trên cao và chỉ định tư tế trong dân chúng, kể cả những người không thuộc chi tộc Levi. Ông đặt ra một lễ hội lớn vào ngày mười lăm tháng tám hệt như lễ hội ở Judah, và dâng của hiến tế trên bàn thờ trước tượng con bê vàng ở Bethel.
Khi vua Jeroboam đang dâng của lễ ở Bethel, một người đàn ông từ Judah đến và nói trước bàn thờ: “Hỡi bàn thờ kia, một con trai sẽ sinh ra cho nhà David, tên là Josiah, sẽ hiến tế hết những tư tế đang dâng lễ ở đây, và đốt xương của họ trên chính bàn thờ này. Đây là dấu chỉ từ Thiên Chúa: bàn thờ sẽ bị chẻ đôi và tro trên nó sẽ bị hất văng xuống.”
Vua Jeroboam nghe lời đó thì giơ tay ra lệnh: “Bắt lấy hắn!”
Nhưng tay của vua bỗng nhiên teo lại, khiến ông không thể rút về được nữa. Cùng lúc đó, bàn thờ bị chẻ đôi và tro văng xuống đất, y như lời đã truyền.
Vua Jeroboam bèn nói với người đàn ông: “Xin ông hãy cầu khẩn Thiên Chúa để tay tôi được chữa lành.”
Người đàn ông cầu nguyện, thì tay vua trở lại như trước. Vua nói với ông: “Xin ông về dùng bữa với tôi, và tôi sẽ tặng ông một món quà.”
Nhưng ông đáp: “Cho dù ngài có cho tôi một nửa những gì ngài có, tôi cũng sẽ không đi cùng hay ăn uống với ngài, vì Thiên Chúa đã dặn tôi như thế.”
Đoạn ông chọn một con đường khác đi về thay vì con đường đã đi tới Bethel.
Có một vị ngôn sứ già sống ở Bethel, nghe con trai mình thuật về chuyện người đàn ông nọ đã làm hôm ấy. Ông hỏi con: “Ông ấy đi đường nào?”
Các con ông chỉ đường mà người đàn ông đã ra đi. Vị ngôn sứ bèn sai con đóng yên cho con lừa, rồi đuổi theo người đàn ông. Ông tìm thấy người nọ ở dưới gốc cây sồi và hỏi: “Ông có phải là người của Thiên Chúa đến từ Judah không?”
Người nọ đáp: “Chính là tôi.”
Vị ngôn sứ nói: “Hãy về nhà tôi và ăn chút gì đã.”
Nhưng người kia đáp: “Tôi không thể, vì Thiên Chúa đã dặn tôi không được ăn uống hay trở về bằng con đường cũ.”
Ngôn sứ già nói: “Tôi cũng là một ngôn sứ như ông vậy. Một thiên thần đã hiện ra và nói với tôi phải đưa ông về nhà để ăn uống.”
Người kia bèn trở về nhà vị ngôn sứ già và ăn uống với ông.
Lúc họ còn đang ngồi ở bàn ăn, vị ngôn sứ già nghe thấy lời Thiên Chúa và nói với người kia: “Ông đã khinh nhờn lời Thiên Chúa và không tuân giữ lệnh của Người. Ông đã quay lại ăn uống ở đây. Chính vì thế thây ông sẽ chẳng được chôn cùng với tổ phụ đâu.”
Sau khi ăn uống xong, người kia trở về. Dọc được, một con sư tử bắt gặp ông và giết ông. Xác ông nằm chết trên đường, còn con lừa và sư tử thì cứ đứng bên cạnh. Người qua đường bắt gặp và tin tức truyền về thành Bethel.
Vị ngôn sứ già nghe biết thì nói: “Đó là vì ông ấy đã không nghe lời Thiên Chúa nên Người đã cho con sư tử giết ông ấy.”
Vị ngôn sứ già đóng yên cho con lừa, ra ngoài thành, đem xác người đàn ông về và chôn cất trong chính huyệt đã đào cho mình.
Sau khi chôn cất xong, vị ngôn sứ già nói với các con: “Khi cha chết, cũng hãy chôn cha trong phần mộ này, để xương cha cạnh xương ông ấy. Lời ông ấy đã nói về bàn thờ ở Bethel và các nơi cao ở Samaria chắc chắn sẽ thành sự thật.”
Sau các việc đó, vua Jeroboam vẫn không chịu bỏ đi các nơi thờ tự mà vẫn sắp đặt tư tế cho các nơi thờ phượng trên cao.