Bấy giờ dân Philistine đang áp bức Israel. Chúng cấm người Israel làm nghề thợ rèn, vì sợ họ sẽ làm gươm giáo để chống lại chúng. Người Israel phải sang xứ của người Philistine để thuê họ mài lưỡi cày, cuốc, rìu và liềm.
Vua Saul chọn ra hai nghìn người theo ông đóng trại tại Mikmash và vùng đồi Bethel, một nghìn người theo con trai ông là Jonathan đóng trại tại Gibeah. Ngoại trừ vua và con trai ông mang gươm ra, còn lại không có ai có vũ khí cả.
Jonathan cho tấn công trại quân Philistine ở Geba. Vua Saul cho người đi thổi kèn loan tin khắp Israel rằng: “Toàn dân hãy lắng nghe. Vua Saul đã đánh đồn quân Philistine, khiến chúng phải khiếp sợ.”
Dân Israel nghe tin đó thì bèn kéo đến gia nhập quân đội của vua Saul.
Quân Philistine tập hợp ba nghìn xe, mỗi xe có hai lính ngồi trên, cùng với bộ binh đông như cát ngoài biển để đánh lại Israel. Chúng tới đóng trại tại Mikmash. Vua Saul cho rút quân về Gilgal. Thế giặc quá mạnh khiến quân Israel sợ hãi mà phải trốn vào trong hang núi, bụi cây, dưới hố. Một vài người còn vượt sông Jordan để trốn đến Gad và Gilead.
Quân Israel cứ ở lại Gilgal trong lo sợ. Vua Saul vẫn đợi Samuel đến theo lịch hẹn, nhưng mãi không thấy ông đến, khiến lòng quân dao động, nhiều người đã rời đi. Vua bèn ra lệnh: “Hãy mang của lễ toàn thiêu và của lễ thù ân đến đây cho ta.”
Rồi vua tự mình dâng của lễ lên Thiên Chúa. Khi vừa dâng xong của lễ toàn thiêu thì Samuel tới nơi. Vua Saul ra để tiếp đón ông.
Samuel nói: “Ngài đã làm gì vậy?”
Vua đáp: “Ta thấy lòng quân dao động, còn ông thì mãi chưa đến, trong lúc quân Philistine đang tập trung ở Mikmash. Ta sợ chúng xuống đánh ta trong lúc còn chưa dâng lễ lên Thiên Chúa. Vì vậy ta đã tự mình dâng của lễ toàn thiêu.”
Samuel nói: “Ngài đã làm một điều dại dột. Ngài đã chẳng tuân giữ mệnh lệnh của Thiên Chúa, bằng không, Thiên Chúa đã cho dòng dõi ngài cai trị Israel đời đời rồi. Nhưng bây giờ, vì ngài đã không làm vậy, vương quốc của ngài sẽ chẳng lâu bền, vì Thiên Chúa sẽ tìm một người khác để cai trị Israel.”
Đoạn Samuel rời Gilgal và đi lên Gibeah.