Có một nạn đói trong xứ kéo dài ba năm. Vua David cầu hỏi Thiên Chúa, thì Người phán: “Đó là vì nợ máu của nhà Saul, bởi nó đã từng tìm cách tiêu diệt dân thành Gibeon.”
Người Gibeon vốn là dân Hivvi, nhưng đã có giao ước với Israel và phải phục dịch cho Đền Tạm. Vua Saul trước đây trong một lần muốn thanh lọc Israel, nên đã ra tay giết hại họ.
Vua David bèn cho gọi dân thành Gibeon đến và nói: “Ta có thể làm gì cho các ngươi để được các ngươi chúc phúc cho dân ta?”
Họ đáp: “Chúng tôi không có quyền đòi vàng bạc, hay giết người nào của Israel cả.”
Vua David hỏi: “Các ngươi muốn ta làm gì?”
Họ đáp: “Với một người đã tìm cách tiêu diệt chúng tôi, khiến chúng tôi không còn chốn dung thân trong Israel, thì xin cho bảy người nam trong dòng dõi của ông ta phải chết trước nhan Thiên Chúa ở Gibeah.”
Vua David nói: “Được thôi, ta đồng ý.”
Vua David giữ lại Mephibosheth vì lời hứa với Jonathan, và đem hai người con của vợ lẽ vua Saul là bà Rizpah, cùng năm người con mà con gái lớn vua Saul là Merab đã sinh cho Adriel người Meholah, giao cho người Gibeon để họ giết. Họ bị giết ở trên vùng đồi Gibeah - nơi đóng đô cũ của vua Saul, vào ngày đầu tiên của mùa thu hoạch.
Bà Rizpah lấy áo gai mà trải trên phiến đá để canh giữ. Từ khi bắt đầu mùa gặt cho đến khi trời đổ mưa xuống trên các thi thể, bà không cho chim trời đậu xuống ăn vào ban ngày, cũng không cho dã thú đến gần vào ban đêm. Khi vua David nghe chuyện, bèn đi đến Jabesh Gilead để mang xương của vua Saul và Jonathan về, gom cùng với các thi thể đã chết mà đem chôn trong phần mộ của tổ phụ vua Saul tại xứ Benjamin.