Ngôn sứ Nathan tới gặp vua David và nói: “Có hai người đàn ông ở trong một thành nọ, một người giàu và một người nghèo. Người giàu có rất nhiều chiên bò, nhưng người nghèo chỉ có một con chiên cái còn non mà ông ta mua được. Ông ta chăm sóc nó, nuôi nấng nó, cho nó ăn uống chung cốc với mình, thậm chí còn ôm nó đi ngủ nữa, hệt như là đứa con gái mình. Một ngày nọ có người viếng thăm người giàu, nhưng thay vì chọn một con chiên hoặc bò của mình để thết đãi khách, ông ta lại lấy con chiên của người nghèo để mang ra thết đãi.”
Vua David nổi giận mà nói: “Xin Thiên Chúa làm chứng cho, kẻ đó nhất định phải chết! Hắn phải trả giá cho con chiên gấp bốn lần, vì hắn đã làm điều đó mà không chút thương xót.”
Nathan đáp: “Kẻ đó chính là ngài! Thiên Chúa đã phán với tôi rằng chính Người đã xức dầu cho ngài làm vua Israel, giải cứu ngài khỏi tay vua Saul. Thiên Chúa đã cho ngài tất cả mà không thiếu thứ gì. Nhưng sao ngài khinh nhờn lời Thiên Chúa mà làm điều dữ trước nhan Người? Ngài đã giết Uriah người Hittite nhờ gươm của người Ammon và cướp vợ ông ta. Chính vì thế nhà ngài sẽ chẳng thoát được nạn gươm đao đâu. Từ trong nhà ngài sẽ dấy lên một kẻ phản loạn, hắn sẽ cướp các vợ ngài và ngủ với họ ngay giữa ban ngày. Ngài đã làm điều đó trong bóng tối, thì Thiên Chúa sẽ phơi bày ra ánh sáng trước mắt Israel.”
Vua David nói: “Thật ta đã phạm tội với Thiên Chúa.”
Nathan đáp: “Thiên Chúa đã chẳng chấp tội ngài, bằng không ngài đã không còn sống nổi. Nhưng vì ngài đã làm điều đó, con trai ngài sẽ chết.”
Khi ngôn sứ Nathan đi rồi, thì con trai mà Bathsheba sinh cho vua David trở nên ốm nặng. Vua David nhịn ăn, mặc áo gai mà cầu nguyện hàng đêm cho đứa trẻ. Có mấy trưởng lão tới bên vua và dìu ông dậy, nhưng vua không chịu đứng lên và cũng không ăn gì cả.
Tới ngày thứ bảy thì đứa trẻ chết. Cận thần của vua David sợ hãi không dám nói với vua vì nghĩ rằng: “Lúc đứa trẻ còn sống ngài ấy đã không nghe chúng ta rồi. Nếu giờ chúng ta nói đứa trẻ đã chết, sợ rằng ngài ấy sẽ làm điều dại dột.”
Vua David thấy họ đang xì xầm với nhau, thì biết đứa trẻ đã chết. Vua hỏi: “Nó chết rồi phải không?”
Họ đáp: “Thưa đúng vậy.”
Vua David bèn đứng dậy, đi tắm rửa, xức dầu thơm và thay quần áo, rồi đi cầu nguyện với Thiên Chúa. Lát sau, vua trở ra và sai dọn đồ ăn.
Các quan hầu cận thấy vậy thì hỏi: “Khi đứa trẻ còn sống, ngài nhịn ăn và khóc. Nhưng sao giờ khi nó chết thì ngài lại ăn?”
Vua David đáp: “Lúc đứa trẻ còn sống, ta nghĩ rằng có khi nào Thiên Chúa sẽ đoái thương ta mà cho nó sống. Nhưng giờ nó chết rồi, ta còn nhịn ăn làm gì. Nó sẽ không thể trở về bên ta được nữa.”
Vua David an ủi Bathsheba. Một thời gian sau, nàng lại thụ thai và sinh con trai. Vua David đặt tên con là Solomon. Thiên Chúa thông qua ngôn sứ Nathan bày tỏ rằng Ngài yêu mến đứa trẻ, và còn đặt cho nó cái tên khác là Jedidiah.
Cũng trong thời gian đó Joab đã chiếm được khu hoàng thành của Rabbah. Joab cho gửi lời tới vua David: “Tôi đã chiếm được mạch nước của Rabbah rồi. Giờ ngài hãy tập hợp quân vây hãm thành thì sẽ chiếm được. Nếu không e rằng thành bị tôi chiếm và sẽ mang tên tôi.”
Vua David bèn tập hợp quân đội tiến tới Rabbah, và chiếm được thành. Vua David lấy vương miện trên đầu vua Hanun mà đội lên đầu mình. Nó được làm từ một nén vàng, khảm đầy đá quý. Vua David cho thu nhặt các chiến lợi phẩm, bắt dân trong thành đi làm lao dịch. Sau khi đã chiếm được hết các thành dân Ammon, vua David dẫn quân trở về Jerusalem.