Ngôn sứ Elijah từ Gilead đến nói với vua Ahab: “Thiên Chúa phán rằng vì những tội ngài đã phạm, sẽ không có mưa trong những năm tới.”
Sau đó ông đi về phía đông sông Jordan và trốn ở chỗ khe suối Kerith. Lũ quạ mang bánh và thịt cho ông vào mỗi buổi sáng và buổi tối.
Một thời gian sau suối đó cũng khô cạn vì không có mưa xuống. Thiên Chúa phán với Elijah: “Hãy đi tới Zarephath trong miền Sidon và ở lại đó. Một góa phụ sẽ cho ngươi ăn.”
Elijah bèn đi tới Zarephath. Khi vào đến cổng thành, ông gặp một góa phụ đang nhặt củi. Elijah nói: “Bà làm ơn cho tôi chút nước và chút bánh được không?”
Góa phụ đáp: “Có Thiên Chúa làm chứng, tôi chẳng còn chút bánh nào, chỉ còn một nắm bột trong hũ và một chút dầu ô liu trong bình. Tôi đang nhặt củi để mang về làm một bữa cho tôi và con tôi, để chúng tôi ăn xong thì chết.”
Elijah nói: “Bà đừng sợ, cứ về mà làm như lời bà. Nhưng trước đó hãy làm một ổ bánh nhỏ cho tôi đã. Thiên Chúa đã phán rằng hũ bột sẽ chẳng hết và bình dầu ô liu sẽ chẳng cạn cho tới ngày Thiên Chúa đổ mưa xuống trên mặt đất.”
Bà bèn trở về và làm như lời ông nói. Nhưng kể từ đó hũ bột của bà chẳng khi nào vơi và bình dầu chẳng khi nào hết, y như lời Thiên Chúa đã phán qua Elijah.
Một ngày nọ, con trai bà góa phụ lâm bệnh nặng rồi qua đời. Bà nói với Elijah: “Hỡi người của Thiên Chúa, tôi đã mắc tội gì với ngài? Có phải ngài đến để nhắc tôi về tội của tôi không?”
Elijah đáp: “Hãy đưa con bà cho tôi.”
Ông đỡ xác người con dậy, mang lên phòng trên và đặt lên giường. Đoạn ông cầu khẩn Thiên Chúa: “Lạy Chúa, có phải ngài mang tai họa tới cho người góa phụ này mà làm con bà ấy phải chết không? Xin ngài hãy cho nó quay trở lại!”
Con bà góa phụ liền sống lại. Elijah đưa nó xuống cho mẹ và nói: “Hãy xem, con bà còn sống!”
Người góa phụ đáp: “Giờ tôi nhận biết ngài đúng là người của Thiên Chúa, và lời Thiên Chúa phán qua ngài sẽ trở thành sự thật.”