Quân Israel lại xảy ra xung đột với quân Aram. Vua Ben-Hadad của Aram quyết định lên kế hoạch tiến quân của mình với các quan cận thần.
Elisha gửi lời tới Joram vua Israel: “Ngài hãy cảnh giác, vì quân Aram đang tiến đánh.”
Vua Joram bèn cho đặt phục binh ở địa điểm và thời gian mà Elisha đã chỉ cho. Vua Ben-Hadad bị mai phục thì nổi giận mà nói với cận thần: “Hãy cho ta biết kẻ nào đã làm nội gián cho Israel?”
Họ đáp: “Không ai trong chúng tôi làm cả. Có một vị ngôn sứ ở Israel tên là Elisha đã nói cho vua Israel biết.”
Vua Ben-Hadad nói: “Hãy đi tìm hiểu xem hắn đâu rồi ta sẽ cho quân đi bắt về.”
Tin tức truyền về báo rằng Elisha đang ở Dothan. Vua Ben-Hadad bèn cho chiến xa và kỵ binh tới đó. Chúng vây hãm thành Dothan trong đêm.
Khi người đầy tớ của Elisha thức giấc vào sáng sớm hôm sau, thì trông thấy một đạo quân đã vây hãm thành. Anh ta chạy vào nói với chủ mình: “Ôi ngài ơi, chúng ta phải làm gì đây?”
Elisha đáp: “Đừng sợ, người của chúng ta còn đông hơn chúng.”
Đoạn ông cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin mở mắt cho người đầy tớ để nó trông thấy.”
Người đầy tớ nhìn lại trên đồi thì thấy đầy những chiến xa và kỵ binh bằng lửa ở xung quanh.
Khi quân Aram tiến xuống, Elisha lại cầu nguyện, khiến cho chúng ra mù lòa. Elisha nói với chúng: “Đây không phải là đường vào thành đâu. Hãy theo tôi, tôi sẽ dẫn các ông tới chỗ người các ông muốn tìm.”
Rồi ông dẫn chúng tới Samaria. Lúc vào thành, chúng mới nhận ra mình đang ở Samaria.
Vua Joram nói với Elisha: “Ta có nên giết chúng không?”
Elisha đáp: “Ngài đừng giết chúng. Kể cả nếu chính ngài bắt được chúng còn không nên giết, huống gì là chúng tự tìm đến. Ngài hãy cho chúng ăn uống và để chúng trở về.”
Vậy vua cho quân Aram ăn uống rồi để chúng trở về xứ mình.
Một thời gian sau, vua Ben-Hadad tập hợp quân vây hãm Samaria. Chúng vây hãm trong nhiều ngày khiến trong thành xảy ra nạn đói, đồ ăn trở nên khan hiếm và đắt đỏ.
Khi vua Joram đang đi lại trên tường thành, thì có một người đàn bà nói vọng lên: “Xin đức vua giúp tôi!”
Vua đáp: “Nếu Thiên Chúa còn không giúp ngươi, thì ta giúp được gì? Ngươi có chuyện gì thế?”
Bà ta đáp: “Tôi và bà này đã thỏa thuận là chúng tôi sẽ ăn thịt con trai tôi, rồi hôm sau sẽ ăn con trai bà ấy. Vậy chúng tôi đã nấu con tôi để ăn. Nhưng tới ngày hôm sau tới phiên con bà ta thì bà lại giấu nó đi.”
Vua Joram nghe chuyện bèn xé áo mình ra mà mặc lấy áo gai. Vua tuyệt vọng nói: “Xin Thiên Chúa cứ phạt ta thật nặng nếu đầu của Elisha còn ở trên cổ ngày hôm nay.”
Lúc đó Elisha đang ngồi trong nhà với mấy trưởng lão. Người của vua đang đến tìm ông, nhưng trước khi hắn đến, Elisha nói với các trưởng lão: “Tên sát nhân ấy giờ lại đang sai người tới chém đầu tôi. Lúc hắn đến, hãy đóng cửa và giữ chặt, đừng cho hắn vào. Chủ của hắn cũng đang theo sau tới đây.”
Người của vua tới nơi nhưng họ không cho vào. Một lát sau, vua Joram cũng đến.
Vua nói với Elisha: “Tai họa này là từ Thiên Chúa. Sao Thiên Chúa còn chưa cất nó khỏi ta?”
Elisha đáp: “Thiên Chúa phán độ giờ này ngày mai, một seah bột mì sẽ có giá một shekel bạc, hai seah lúa mạch cũng có giá một shekel bạc ngay tại cổng thành Samaria.”
Người hầu đỡ tay cho vua Joram cất tiếng: “Kể cả nếu Thiên Chúa có mở cổng trời ra cũng chẳng thể có chuyện đó.”
Elisha đáp: “Ngươi sẽ được thấy tận mắt, nhưng ngươi sẽ chẳng được ăn.”
Có bốn người bị bệnh hủi ở cổng thành Samaria. Họ nói với nhau: “Sao chúng ta phải chết ở đây? Trong thành thì đang có nạn đói, còn ở đây chúng ta cũng sẽ chết. Vậy hãy đi đầu hàng quân Aram. Nếu họ tha chúng ta thì tốt, còn nếu không thì đằng nào cũng chết.”
Lúc chiều tối họ đi tới trại quân Aram. Bấy giờ trong trại không có người, bởi trước đó Thiên Chúa đã khiến quân Aram nghe thấy tiếng chiến xa và kỵ binh của đạo quân lớn, khiến chúng hoảng sợ phải bỏ chạy.
Bốn người đi vào trong trại ăn uống. Ăn xong họ đi tìm vàng bạc, quần áo đem đi giấu. Sau đó họ bảo nhau: “Ngày hôm nay thật tốt đẹp mà chúng ta lại chỉ giữ cho riêng mình. Cứ ở đây thì tới sáng mai chúng sẽ giết chúng ta. Vậy giờ chúng ta hãy quay về báo cho vua Joram.”
Họ quay lại cổng thành nói với người gác cổng: “Chúng tôi đã vào trại quân Aram và không có ai trong đó, chỉ có lũ ngựa và lừa.”
Người gác cổng báo tin tức lên. Vua Joram thức dậy trong đêm và nói với quần thần: “Có lẽ quân Aram biết chúng ta đang đói khát nên mới để lại trại dụ chúng ta vào rồi bắt sống.”
Một người đáp: “Ngài hãy sai vài người đi tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.”
Vua bèn sai hai chiến xa đi. Họ bám theo quân Aram cho tới sông Jordan, thì thấy quần áo và đồ đạc của chúng vứt lại đầy trên đường. Họ báo tin về, thì vua Joram yên tâm cho người vào trại quân Aram mà cướp lấy chiến lợi phẩm. Tới ngày hôm sau thì tại cổng thành Samaria một seah bột mì có giá một shekel bạc, hai seah lúa mạch cũng có giá một shekel bạc, y như lời Thiên Chúa đã phán. Bấy giờ, người hầu đã đỡ tay cho vua đang gác cổng thì bị dân chúng chen lấn giẫm đạp lên khiến hắn chết.