Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Jonah và thành Nineveh

Dưới triều đại vua Joroboam cai trị Israel, có lời Thiên Chúa phán với ngôn sứ Jonah con trai của Amittai: “Hãy đi tới Nineveh thành phố lớn, và rao giảng cho dân chúng, vì sự gian ác của thành đó đã dấy lên trước mặt Ta.”

Nhưng Jonah sợ mà trốn khỏi Thiên Chúa và chạy về hướng Tarshish. Ông xuống Joppa, trông thấy một con tàu đậu ở đó. Ông trả tiền và lên tàu để đi tới Tarshish.

Thiên Chúa cho một trận bão lớn trên biển, khiến tàu chao đảo muốn vỡ tan. Những người thủy thủ sợ hãi và mỗi người cầu khẩn thần của họ. Họ cũng vứt bỏ các đồ đạc xuống biển để làm tàu nhẹ bớt.

Lúc bấy giờ Jonah đang ngủ say ở dưới boong tàu. Người thuyền trưởng gọi ông dậy mà nói: “Sao ông còn ngủ? Hãy thức dậy và cầu khẩn thần của ông đi. Có lẽ ngài sẽ cứu chúng ta khỏi phải chết chăng.”

Các thủy thủ cũng bảo nhau: “Nào, chúng ta hãy bắt thăm xem vì ai mà gây ra tai họa này.”

Họ bèn bắt thăm và lá thăm rơi trúng vào Jonah. Họ hỏi ông: “Hãy nói cho chúng tôi biết, ông đã làm gì để rồi gây ra họa này? Ông đến từ đâu, và từ dân nào?”

Jonah đáp: “Tôi là một người Hebrew và tôi phụng sự Thiên Chúa, Đấng đã làm nên biển cả và đất liền.”

Họ sợ hãi mà nói: “Ông đã làm gì?”

Jonah bèn kể lại rằng ông đang lẩn trốn Thiên Chúa. Biển càng ngày càng động dữ hỏi, họ hỏi ông: “Chúng tôi phải làm gì để biển lặng trở lại?”

Jonah đáp: “Cứ ném tôi xuống biển thì biển sẽ lặng. Tôi biết rằng vì tội của tôi đã gây ra cơn bão này cho các ông.”

Họ không đồng ý và tìm mọi cách trở về đất liền. Đến khi không còn cách nào thì họ mới khấn: “Lạy Chúa, xin đừng chấp tội chúng con vì người này. Xin đừng bắt chúng con phải gánh tội vì đã giết một kẻ vô tội.”

Họ quăng Jonah xuống biển, biển liền yên lặng trở lại. Những người trên tàu sợ hãi mà dâng của lễ lên Thiên Chúa.


Thiên Chúa cho một con cá lớn nuốt chửng Jonah. Ông ở trong bụng cá ba ngày ba đêm. Từ trong bụng cá ông khấn nguyện: “Trong nỗi khốn cùng, con kêu cầu Ngài và Ngài đã đáp lời. Con chìm xuống biển sâu, nước bao phủ, con tưởng mình sẽ chết. Nhưng khi con nhớ đến Chúa và cầu xin, lời con đã thấu đến Ngài. Những kẻ theo thần hư vô bỏ lỡ lòng thương xót, nhưng con sẽ dâng lời cảm tạ và giữ trọn lời hứa nguyện. Sự cứu rỗi thuộc về Thiên Chúa.”

Sau ba ngày, Thiên Chúa sai con cá mửa Jonah ra trên đất liền.

Thiên Chúa lại phán cùng Jonah: “Hãy đi tới Nineveh thành phố lớn và rao giảng lời Ta sẽ truyền cho ngươi.”

Jonah vâng lệnh và đi tới Nineveh. Bấy giờ Nineveh là một thành phố lớn, phải mất ba ngày đường mới đi hết. Jonah đi vào thành phố, la lớn rằng: “Còn bốn mươi ngày nữa thành Nineveh sẽ bị hủy diệt.”

Dân thành nghe vậy thì hoảng sợ, họ mặc áo gai và nhịn ăn từ người trên đến kẻ dưới.

Vua Assyria nghe biết thì cũng cởi bỏ hoàng bào, mặc lấy áo gai và ngồi trên đống tro. Vua ban hành lệnh khắp Nineveh: “Bất kể người hay thú vật không được nếm thứ gì hay ăn thứ gì. Hãy mặc áo gai mà kêu cầu Thiên Chúa. Hãy từ bỏ tội lỗi và bạo lực. Có lẽ Thiên Chúa sẽ thương mà cất cơn giận dữ để chúng ta khỏi phải chết.”

Thiên Chúa thấy thành Nineveh đã hối cải thì không hủy diệt như lời Người đã phán nữa.


Nhưng Jonah thì lại nổi giận mà thưa với Thiên Chúa: “Lạy Chúa, chẳng phải con đã không muốn tới đây mà muốn trốn chạy đến Tarshish hay sao? Con vốn biết Ngài là Đấng nhân hậu và yêu thương, chậm giận và tha thứ. Xin Chúa cứ giết con đi, thà chết còn hơn phải sống lúc này.”

Thiên Chúa đáp: “Sao ngươi lại nổi giận?”

Jonah đi ra phía đông thành. Ông làm một cái mái che mà ngồi xem chuyện gì sẽ xảy ra. Thiên Chúa cho một cái cây mọc lên che bóng râm cho ông. Jonah rất vui mừng về điều đó. Nhưng tới sáng hôm sau một con sâu ăn cái cây khiến nó ra khô héo. Lúc mặt trời lên, Jonah bị nắng nóng và gió khô thiêu đốt. Ông chịu không nổi bèn nói: “Thà chết còn sướng hơn.”

Thiên Chúa phán với Jonah: “Sao ngươi lại nổi giận vì cái cây?”

Jonah đáp: “Con giận dữ tới độ muốn chết cho rồi.”

Thiên Chúa phán: “Ngươi đã thương xót cái cây, dù ngươi không vun trồng hay chăm bẵm nó. Nó mọc lên trong một đêm và cũng tàn trong một đêm. Còn ta lại không thương xót thành Nineveh lớn đó sao, nơi có hơn một trăm hai mươi nghìn người không phân biệt được tay phải với tay trái, và còn nhiều súc vật nữa?”