Có bà vợ của một người trong nhóm ngôn sứ nói với Elisha: “Chồng tôi vừa mới chết, chính ngài cũng biết rằng ông ấy kính sợ Thiên Chúa. Nhưng nay chủ nợ đang đến để bắt hai con trai tôi làm nô lệ.”
Elisha đáp: “Tôi có thể giúp bà. Hãy cho tôi biết bà còn có gì ở trong nhà?”
Bà ấy nói: “Tôi tớ ngài chẳng còn gì ngoài một hũ dầu ô liu nhỏ.”
Elisha đáp: “Hãy đi sang hàng xóm mượn thật nhiều hũ rỗng. Sau đó bà hãy về nhà và đóng cửa lại, rồi rót dầu từ hũ kia cho đầy các hũ rỗng đó.”
Bà bèn làm theo, thì rót đầy được tất cả các hũ. Bà đi kể lại với Elisha, thì ông nói: “Giờ bà hãy bán các hũ dầu mà trả nợ. Số còn lại dùng cho bà và các con bà sinh sống.”
Elisha đi tới Shunem. Ở đó có một người đàn bà giàu có, tha thiết muốn mời ông vào dùng bữa. Vì vậy, mỗi khi đi ngang qua, ông lại ghé vào nhà bà để ăn.
Bà ấy nói với chồng: “Tôi biết rằng người đàn ông vẫn vào nhà ta ăn chính là người của Thiên Chúa. Chúng ta hãy làm một phòng nhỏ trên mái, kê thêm cái giường, bàn ghế và đèn cho ông ấy để ông nghỉ lại mỗi khi đi ngang qua.”
Một lần khi Elisha ghé thăm, bà mời ông vào phòng đó nằm nghỉ. Khi lên nằm rồi, ông sai môn đệ ông là Gehazi xuống nói với người đàn bà: “Bà đã phải vất vả vì chúng tôi rồi. Chúng tôi có thể làm gì cho bà? Bà có muốn chúng tôi chuyển lời tới đức vua hay quan tổng binh không?”
Bà đáp: “Tôi chỉ ước ao có một mái ấm giữa dân tôi. Tôi không có con, mà chồng tôi thì đã già.”
Gehazi lên nói lại với thầy mình. Elisha bèn gọi bà lên và nói: “Độ giờ này sang năm, bà sẽ được ẵm con trai trong lòng.”
Một thời gian sau, bà thụ thai, và sinh con trai đúng độ Elisha đã nói. Nhưng đến một ngày, đứa trẻ bị đau đầu và chết trong lòng mẹ nó. Bà bèn đặt đứa trẻ lên giường của Elisha, đóng cửa lại, ra tìm chồng mình ở chỗ các thợ gặt mà nói: “Ông hãy cho một đứa đầy tớ cưỡi lừa đi tìm người của Thiên Chúa mau lên.”
Chồng bà đáp: “Sao lại tìm ông ấy? Nay chưa phải lễ Trăng Mới hay ngày Sabbath mà.”
Bà bèn trở về, cho đóng xe lừa và sai người đầy tớ đánh xe đi tìm Elisha tại núi Carmel. Lúc tìm được Elisha, bà quỳ xuống ôm chân ông. Môn đệ Gehazi đẩy bà ra, nhưng Elisha nói: “Hãy để mặc bà ấy, vì bà ấy đang đau khổ. Thiên Chúa không cho thầy biết đã xảy ra chuyện gì.”
Người đàn bà nói với ông: “Có phải tôi đã nói đừng gieo hy vọng cho tôi không? Vậy mà giờ con trai tôi đã chết rồi.”
Elisha nói với Gehazi: “Con hãy thắt áo vào đai lưng, cầm gậy của thầy đi, dọc đường đừng nói với ai cả. Hãy chạm cây gậy lên mặt đứa bé.”
Gehazi đi về trước tới nhà người đàn bà, dùng cây gậy chạm vào mặt đứa bé, nhưng chẳng có gì xảy ra. Gehazi quay lại nói với thầy mình. Ông Elisha bèn đứng dậy mà đi về nhà người đàn bà. Ông đi vào phòng nơi xác đứa bé đang nằm trên giường, đóng cửa lại mà cầu nguyện. Đoạn ông lên giường nằm kề đứa bé, miệng kề miệng, mắt kề mắt, tay kề tay. Đứa bé dần ấm lại. Một lúc sau nó hắt bảy lần rồi mở mắt ra.
Elisha gọi người đàn bà vào và nói: “Hãy nhận lấy con bà.”
Người đàn bà phủ phục xuống đất trước mặt ông, rồi đón đứa bé vào lòng mình.
Elisha trở về Gigal. Bấy giờ đang có nạn đói trong xứ, khi các ngôn sứ nơi đó ra gặp ông thì ông nói với Gehazi: “Con hãy lấy cái nồi lớn nấu chút canh cho họ.”
Trong số các ngôn sứ, có một người đi ra đồng hái lượm được đầy túi cây dại, cắt ra bỏ vào trong canh mà không ai hay biết. Khi họ ăn canh, họ kêu lên: “Ôi, cái này ăn sao được?”
Elisha sai môn đệ rắc chút bột mì vào, thì canh trở nên ngon lành và có thể ăn được.
Elisha có hai mươi ổ bánh làm từ lúa mạch đầu mùa mà một người ở Baal Shalishah đã tặng. Ông nói với Gehazi: “Con hãy chia cho mọi người.”
Gehazi đáp: “Làm sao con chia cho một trăm người được đây?”
Elisha nói: “Con cứ làm đi. Chính Thiên Chúa đã nói sẽ còn bánh dư lại.”
Gehazi bèn đem bánh đi chia cho các ngôn sứ. Họ ăn no nê mà vẫn còn bánh để dư lại.
Một thời gian sau, các ngôn sứ lại tới thăm ông Elisha. Họ nói với ông: “Ngài xem, chỗ này thật là nhỏ. Hãy để chúng tôi đi ra bờ sông Jordan, dựng một chỗ cho tất cả chúng ta.”
Elisha đáp: “Các ông hãy đi.”
Họ bèn tới bờ sông Jordan và bắt đầu đốn cây. Bỗng lưỡi rìu của một người bị rơi xuống nước. Người đó la lên: “Ôi không! Cái rìu đó là tôi đi mượn được.”
Ông Elisha biết chuyện thì hỏi: “Nó rơi ở đâu?”
Người đó chỉ chỗ cho ông. Elisha cắt một cái que ném xuống nước, lưỡi rìu bèn nổi lên.