Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Elisha chữa lành cho Naaman

Naaman là quan tổng binh của Ben-Hadad vua Aram. Ông là một người được nể trọng trong quân đội và đã chiến thắng nhiều trận chiến. Tuy vậy, ông bị mắc bệnh hủi.

Vợ ông Naaman có một người hầu gái Israel. Nàng nói với bà chủ mình: “Nếu ông chủ gặp được vị ngôn sứ ở Samaria thì nhất định sẽ được chữa khỏi.”

Naaman nghe biết thì bèn tới xin vua Ben-Hadad cho mình đi Samaria. Vua đáp: “Ngươi hãy đi. Ta sẽ viết một bức thư tới vua Israel để nói thay ngươi.”

Naaman gói ghém mười nén bạc, sáu nghìn shekel vàng và mười bộ quần áo, đem theo bức thưa vua Aram đã viết để tới gặp vua Joram của Israel tại Samaria. Trong thư viết rằng: “Tôi cho gửi Naaman tôi tớ mình tới chỗ ngài để ngài chữa bệnh hủi cho ông ta.”

Vua Joram đọc xong thư, bèn xé áo mình ra mà nói với quần thần: “Ta có phải thần đâu mà chữa được bệnh cho hắn? Phải chăng tên vua Aram này muốn gây sự với ta?”

Ông Elisha nghe biết chuyện đó bèn gửi lời tới vua: “Sao ngài lại giận dữ? Cứ gửi người đó tới chỗ tôi và ông ấy sẽ biết rằng có một ngôn sứ trong Israel.”

Vậy vua Joram chỉ cho Naaman đi tới nhà Elisha. Khi Naaman đứng ở cửa nhà, Elisha sai môn đệ ra nói với ông: “Hãy đi tắm bảy lần trong sông Jordan, thì da thịt ông sẽ lành lại và ông sẽ được sạch.”

Nhưng Naaman giận dữ bỏ đi mà rằng: “Ta đã nghĩ ông ta sẽ đi ra và cầu khẩn Thiên Chúa, vẫy tay trên chỗ bệnh mà chữa lành. Các con sông ở Damascus chẳng tốt hơn sông ở Israel hay sao? Ta sẽ đi về mà tắm ở đó.”

Nhưng người hầu của Naaman thưa với chủ: “Thưa ngài, nếu vị ngôn sứ đó bảo ngài làm việc gì khó, chắc hẳn ngài cũng sẽ làm. Huống chi giờ ông ấy chỉ nói ngài đi tắm rửa.”

Naaman nghe lời khuyên đó và xuống đắm mình trong sông Jordan bảy lần, tức thì da thịt ông lành lại và ông khỏi bệnh.

Naaman và người của ông trở lại nhà Elisha. Ông nói với Elisha: “Giờ tôi đã biết rằng chẳng ở đâu có Thiên Chúa như ở Israel. Xin ngài nhận lấy món quà từ tay tôi.”

Nhưng Elisha đáp: “Có Thiên Chúa làm chứng, tôi sẽ chẳng lấy thứ gì.”

Naaman cứ nài ép mãi nhưng Elisha vẫn từ chối. Naaman bèn nói: “Nếu ngài vẫn từ chối, vậy xin cho tôi được mang đất ở nơi này về trên hai con la của tôi, để tôi nhớ tới mà không còn dâng lễ cho thần nào khác ngoại trừ Thiên Chúa. Nhưng xin thứ cho tôi điều này: Khi chủ tôi là vua Ben-Hadad vào trong đền thờ thần Rimmon, ông ấy sẽ tựa vào tay tôi mà sấp mình xuống, tôi cũng sẽ phải làm theo.”

Elisha đáp: “Ông hãy về bình an.”


Sau khi Naaman đã đi được một đoạn, Gehazi môn đệ của Elisha tự nhủ rằng: “Thầy ta thật quá dễ dãi khi không nhận thứ gì từ gã Aram này. Vậy ta hãy đuổi theo hắn để đòi chút gì đó.”

Gehazi bèn đuổi theo Naaman. Trông thấy Gehazi, Naaman xuống xe và nói: “Có chuyện gì không?”

Gehazi đáp: “Thầy tôi nói có hai ngôn sứ trẻ vừa tới từ Ephraim. Xin cho chúng tôi một nén bạc và hai bộ quần áo để tặng họ.”

Naaman đáp: “Vậy anh cứ nhận lấy hai nén bạc.”

Đoạn ông đưa hai nén bạc và hai bộ quần áo cho Gehazi. Gehazi đem về cất trong nhà.

Ông Elisha hỏi: “Con đã đi đâu thế?”

Gehazi đáp: “Con không đi đâu cả.”

Nhưng ông Elisha nổi giận mà nói: “Thần khí ta đã chẳng ở với ngươi khi người đó xuống xe để gặp ngươi hay sao? Chúng ta không được lấy tiền, quần áo, hay bất cứ thứ gì của người khác. Vì việc đó, bệnh hủi của Naaman sẽ chuyển sang ngươi và dòng dõi ngươi sau này.”

Từ đó, Gehazi bị mắc bệnh hủi và không còn được theo Elisha nữa.