Ba năm sau, Thiên Chúa phán với Elijah: “Hãy đi gặp Ahab, vì Ta sẽ cho mưa xuống.”
Elijah bèn lên đường đi Samaria.
Bấy giờ, nạn đói đã rất trầm trọng. Vua Ahab nói với quan quản gia Obadiah: “Ta và ngươi hãy đi khắp xứ xem có chút cỏ nào cho gia súc ăn không kẻo chúng ta phải giết chúng.”
Họ bèn chia làm hai đội, vua Ahab đi một hướng còn Obadiah đi một hướng.
Khi đang đi, Obadiah gặp ngôn sứ Elijah. Ông sấp mình xuống đất mà nói: “Có thật là ngài Elijah đó không?”
Elijah đáp: “Chính tôi đây, hãy về nói với vua Ahab là tôi đã đến.”
Obadiah nói: “Tôi có tội gì mà ngài bắt tôi phải chết? Có Thiên Chúa làm chứng, vua Ahab đã sai người khi khắp các nước để lùng bắt ngài. Nếu giờ tôi về báo lại, mà ngài lại đi mất, thì ông ấy sẽ giết tôi.”
Elijah đáp: “Có Thiên Chúa làm chứng, tôi sẽ không đi đâu cả.”
Obadiah bèn về báo lại, vua Ahab ngay lập tức đến gặp Elijah. Vừa khi gặp ông, vua nói: “Có phải chính là kẻ đã gây rắc rối cho Israel đó không?”
Elijah đáp: “Tôi không gây rắc rối cho Israel, mà chính ngài và nhà cha ngài đã làm. Ngài đã rời bỏ Thiên Chúa mà theo Baal. Giờ ngài hãy cho tập hợp dân Israel ở núi Carmel, và mang theo bốn trăm năm mươi tư tế của Baal, bốn trăm tư tế của Asherah vẫn ăn cùng bàn với Jezebel nữa.”
Vua Ahab bèn làm theo và triệu tập các tư tế cùng dân chúng tại núi Carmel. Elijah đứng giữa mọi người và nói: “Các người còn lưỡng lự tới khi nào nữa? Nếu theo Thiên Chúa thì theo, còn nếu theo Baal thì cứ làm vậy.”
Dân chúng im lặng. Ông Elijah lại nói: “Tôi là ngôn sứ duy nhất còn lại của Thiên Chúa, nhưng Baal thì có bốn trăm năm mươi người. Giờ hãy chuẩn bị cho chúng tôi hai con bò đực. Các tư tế của Baal hãy lấy một con, xẻ thịt ra và đặt lên trên đống củi nhưng không được đốt. Tôi cũng sẽ làm như vậy. Thiên Chúa thật sẽ đáp lại bằng lửa.”
Dân chúng đồng tình theo cách đó. Elijah nói với các tư tế của Baal: “Các ông hãy chọn một con bò và chuẩn bị trước, rồi kêu tên thần của các ông xem.”
Họ bèn làm thịt con bò, rồi kêu cầu thần Baal từ sáng cho tới chiều, nhưng chẳng có gì đáp lại. Họ còn nhảy múa quanh bàn thờ đã dựng.
Elijah chế nhạo họ: “Hãy hô to lên, ông ta là thần mà! Hay có lẽ ông ta đang mải suy nghĩ, hoặc bận việc, hoặc đi đâu đó, hoặc có lẽ ông ta đang ngủ.”
Các tư tế của Baal càng kêu to hơn, rồi còn lấy gươm giáo mà tự xẻ vào mình theo như tục của họ. Tới gần tối, vẫn chẳng có gì xảy ra cả.
Đoạn Elijah kêu dân chúng lại gần. Ông nhặt mười hai tảng đá, dựng một bàn thờ cho Thiên Chúa, đào một cái rãnh xung quanh. Ông chất đống củi, xẻ thịt con bò đặt lên trên. Ông lại sai người rưới nước lên trên của lễ. Nước làm ướt củi và chảy đầy xuống rãnh đã đào.
Ngôn sứ Elijah bước tới trước và cầu nguyện: “Lạy Thiên Chúa của Abraham, Isaac và Israel, xin bày tỏ rằng chính Ngài là Thiên Chúa và con là kẻ tôi tớ đã luôn làm theo lời Ngài sai bảo. Lạy Chúa, xin đáp lời con, để dân này sẽ nhận biết và quay về với Ngài.”
Ngay lập tức, lửa bùng lên thiêu đốt của lễ, làm bốc hơi cả nước trong rãnh.
Dân chúng trông thấy thì phủ phục xuống mà nói: “Quả thật Ngài là Thiên Chúa!”
Elijah nói với họ: “Hãy bắt lấy các tư tế của Baal đi!”
Họ bèn bắt các tư tế của Baal, đưa xuống thung lũng Kishon mà giết.
Elijah và người đầy tớ đi lên đỉnh núi Carmel. Lên tới nơi, ông sấp mình xuống đất và nói với người đầy tớ: “Hãy nhìn về phía biển đi.”
Người đầy tớ đáp: “Không có gì ở đó cả.”
Elijah nói lặp đi lặp lại: “Hãy nhìn kĩ lại.”
Tới lần thứ bảy, người đầy tớ đáp: “Có một đám mây nhỏ như bàn tay đang nhô lên từ biển.”
Elijah nói: “Hãy về nói với vua Ahab, rằng hãy mau chóng cho chiến xa rời đi kẻo mưa lớn không kịp chạy.”
Trong lúc đó, mây đen càng lúc càng dày, gió thổi mạnh, mưa lớn đổ xuống trên khắp đoạn đường họ trở về Jezreel.