Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

David và Jonathan

David bỏ trốn khỏi Naioth, tới tìm gặp Jonathan và nói: “Tôi đã phạm tội gì với cha ngài mà ông ấy muốn giết tôi?”

Jonathan đáp: “Ông sẽ không phải chết đâu. Cha tôi đã chẳng giấu giếm tôi điều gì, sao ông ấy lại đi giết ông được?”

Nhưng David thề mà rằng: “Cha ngài hẳn biết rõ mối quan hệ tốt giữa tôi với ngài, nên mới tìm cách giấu đi. Tôi thề có Thiên Chúa làm chứng, tôi chỉ còn cách cái chết có một bước thôi.”

Jonathan đáp: “Có điều gì tôi có thể làm cho ông, thì tôi sẽ làm.”

David nói: “Như vậy đi, ngày mai là tiệc mừng Trăng Mới, tôi sẽ phải ăn tối với đức vua, nhưng tôi sẽ không tới mà lẩn trốn trong cánh đồng cho tới tối ngày hôm kia. Nếu đức vua có hỏi, thì ngài hãy nói là tôi phải trở về Bethlehem gấp để dâng của lễ hàng năm cho thị tộc tôi. Nếu ông ấy bằng lòng thì tức là tôi sẽ được an toàn. Còn nếu ông ấy nổi giận nghĩa là tôi đang gặp nguy. Nhưng tôi xin ngài hãy làm ơn cho tôi, vì ngài đã lập giao ước với tôi. Nếu tôi bị xử tử, thì xin ngài hãy tự tay giết tôi, chứ đừng giao tôi cho cha ngài.”

Jonathan đáp: “Không đời nào như vậy. Chỉ cần biết là cha tôi muốn làm hại ông thì tôi sẽ báo cho ông.”

David nói: “Ai sẽ tới báo tin cho tôi?”

Jonathan đáp: “Tôi thề có Thiên Chúa, đến ngày kia tôi sẽ dò xét ý cha tôi. Nếu ông ấy muốn làm hại ông, tôi sẽ báo cho ông biết để ông chạy trốn. Xin Thiên Chúa ở với ông như đã ở với cha tôi. Nhưng xin ông hãy lấy lòng nhân nghĩa đối với tôi, để sau này nếu Thiên Chúa có tiêu diệt hết kẻ thù của ông, thì ông cũng không giết tôi và gia đình tôi.”

Hai người bèn lập lời thề tại đó.

Jonathan lại nói: “Ngày mai ông cứ đi trốn trong đồng vắng, bên cạnh tảng đá Ezel. Tới ngày hôm kia, tôi sẽ bắn ba mũi tên tới chỗ đó, rồi sai một thằng bé đi tìm về. Nếu tôi nói với nó mũi tên ở bên cạnh ông, thì ông hãy mang mũi lên lại, và sẽ được an toàn. Nhưng nếu tôi nói mũi tên đang ở xa ông, thì ông phải bỏ trốn ngay. Còn về giao ước giữa tôi và ông, thì chính Thiên Chúa sẽ làm chứng cho.”

David bèn đi trốn ở trong cánh đồng. Vào bữa tiệc mừng Trăng Mới, vua Saul ngồi xuống dự tiệc ở chỗ cạnh bức tường, đối diện Jonathan, có Abner quan tổng binh ngồi bên cạnh vua, nhưng chỗ của David thì bỏ trống. Vua không nói gì vì nghĩ có lẽ David đã làm gì nên bị ô uế nên phải đi thanh tẩy. Nhưng tới hôm sau cũng không thấy David, vua hỏi Jonathan: “Sao con trai của Jesse không tới ăn cả hôm qua và hôm nay?”

Jonathan đáp: “David đã xin con đi về Bethlehem. Ông ấy phải dâng của lễ cho thị tộc ở quê nhà. Vì vậy ông ấy đã không đến dự tiệc.”

Vua Saul nổi giận mà nói với Jonathan: “Ngươi là con của người đàn bà ương bướng và nổi loạn. Ta thừa biết ngươi về phe đứa con trai của Jesse, khiến cho ngươi và cả mẹ ngươi phải ô nhục. Ngày nào hắn còn sống, thì cả ngươi lẫn vương quyền của ngươi sẽ chẳng vững bền đâu. Giờ hãy cho người đi bắt hắn lại, vì hắn phải chết.”

Jonathan đáp: “Sao ông ấy lại phải chết, ông ấy đã làm gì sai?”

Vua Saul nổi giận vung cây giáo về phía Jonathan định giết ông. Jonathan tránh được, lui ra khỏi đó, và cả ngày không ăn uống gì vì vừa tức giận vừa đau khổ.

Tới sáng ngày kế tiếp, Jonathan đi ra ngoài đồng, mang theo một đứa bé và dặn nó: “Hãy đi ra đó nhặt mũi tên cho ta.”

Trong lúc đứa bé chạy ra, thì Jonathan bắn ba mũi tên đi thật xa. Jonathan gọi với theo đứa bé: “Mũi tên đang ở xa ngươi đó, hãy chạy nhanh, đừng dừng lại.”

Đứa bé nghe vậy thì chạy ra nhặt các mũi tên mang về. Rồi Jonathan cho nó trở về thành.

Khi đứa bé đã đi khỏi, David đứng lên từ góc phía nam của tảng đá, sấp mình xuống đất lạy Jonathan ba lần. Họ hôn tạm biệt nhau tại đó và khóc.

Jonathan nói với David: “Ông hãy đi bình an, vì chúng ta là bạn tri kỷ, có Thiên Chúa làm chứng cho chúng ta và con cháu chúng ta sau này.”

Rồi David rời đi, còn Jonathan trở về thành.