Sau khi đánh bại người Amalek, David trở về thành Ziklag. Tới ngày thứ ba, có một người thanh niên từ trại của vua Saul chạy đến đó với áo quần rách mướp, đầu đầy bụi bẩn. Khi gặp David, anh ta phủ phục xuống đất.
David hỏi: “Ngươi từ đâu tới?”
Anh ta đáp: “Tôi trốn chạy từ trại quân Israel.”
David nói: “Hãy cho ta biết chuyện gì đã xảy ra?”
Anh ta đáp: “Mọi người đều thua chạy, rất nhiều trong số đó đã chết. Vua Saul và Jonathan cũng đã chết.”
David nói: “Sao ngươi biết là vua Saul và Jonathan đã chết?”
Anh ta đáp: “Tôi đang ở núi Gilboa, có các chiến xa đang đuổi theo vua rất gấp. Tôi thấy vua Saul tự đổ xuống ngọn giáo của vua. Tôi lại gấn thì vua gọi và nói hãy cầm gươm giết ngài, vì ngài vẫn còn hấp hối. Vậy tôi bèn giết ngài, vì đằng nào ngài ấy cũng sẽ chết. Rồi tôi lấy vương miện trên đầu ngài ấy và cái vòng cánh tay để đến đây dâng lên ngài David.”
David nói: “Ngươi quê quán ở đâu?”
Anh ta đáp: “Tôi là một người Amalek, là dân ngoại.”
David nói: “Sao ngươi dám ra tay giết người được Thiên Chúa xức dầu?”
Rồi David sai một người của mình giết hắn. Đoạn David và những người ở đó xé áo mình ra. Họ than khóc cho vua Saul và Jonathan, và nhịn ăn cho tới lúc chiều tối.