Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Đánh đuổi quân Philistine

Quân Philistine tại Mikmash chia quân làm ba đạo. Đạo thứ nhất tiến về Ophrah, ở trong vùng phụ cận xứ Shual. Đạo thứ hai tiến về Beth Horon. Còn đạo thứ ba tiến về vùng biên giới, nhìn xuống thung lũng Zeboyim, đối diện hoang mạc.

Vua Saul cho đếm lại số binh linh thì chỉ còn khoảng sáu trăm người. Ông cùng con trai Jonathan cho dời quân về đóng trại ở vùng ven Gibeah, chỗ cây lựu tại Migron. Đi cùng với họ có cả tư tế Ahijah, cháu trai của tư tế Phinehas.

Bấy giờ, một toán quân Philistine kéo ra chiếm giữ đèo Mikmash. Đèo này hai bên đều là vách đá. Quân Israel chiếm giữ ở phía nam, còn quân Philistine chiếm giữ ở phía bắc.

Jonathan nói với người cận vệ trẻ: “Nào, chúng ta hãy sang bên phía trại quân Philistine.”

Hai người bèn bí mật tới đèo Mikmash mà không nói cho ai biết. Jonathan nói với người cận vệ: “Chúng ta hãy vào trại của bọn không được cắt bì kia. Cầu xin Thiên Chúa giúp đỡ chúng ta. Không gì có thể ngăn cản được ý muốn của Người, dù quân địch có đông đi chăng nữa.”

Người cận vệ trẻ đáp: “Xin cứ làm theo ý ngài. Tôi sẽ theo ngài hết lòng.”

Jonathan nói: “Chúng ta sẽ đi ra để cho chúng thấy. Nếu chúng bảo chúng ta cứ đợi đấy để chúng xuống thì chúng ta cứ việc ở lại đây. Còn nếu chúng nói chúng ta hãy lên đó, thì đó chính là dấu hiệu Thiên Chúa đã trao chúng vào tay chúng ta.”

Hai người bèn đi ra để cho quân Philistine trông thấy. Chúng bảo nhau: “Nhìn kìa! Bọn Hebrew đã bò ra khỏi hang rồi.”

Rồi chúng hét lớn với Jonathan: “Hãy lên đây để bọn ta dạy cho các ngươi một bài học.”

Jonathan nói với người cận vệ: “Hãy leo lên đó với ta, vì Thiên Chúa đã trao chúng vào tay Israel rồi.”

Hai người leo lên. Ngày hôm đó Jonathan và người cận vệ đã giết được khoảng hai mươi người Philistine.


Tin tức truyền ra khiến cho quân Philistine rúng động. Vua Saul nhìn từ phía Gibeah thấy chúng chạy tán loạn khắp nơi. Vua bèn gọi người mà nói: “Hãy kiểm tra quân số xem ai đã đi ra ngoài.”

Họ kiểm tra thì phát hiện Jonathan cùng người cận vệ không có ở đó. Vua Saul bèn nói với tư tế Ahijah: “Hãy mang Hòm Giao Ước ra.”

Nhưng khi đó, quân Philistine càng lúc càng trở nên hoảng loạn và bắt đầu tự đánh lẫn nhau. Nên vua Saul bảo tư tế Ahijah hãy khoan, mà tập hợp quân ra đánh chúng. Những người Israel đã đầu hàng quân Philistine trước đó, cùng những người đang ẩn náu trong vùng đối núi Ephraim cũng quay lại tham chiến với vua Saul. Quân Israel đánh đuổi quân Philistine cho tới tận Beth Aven.


Quân Israel đuổi theo vào trong rừng. Ở đó có một cái tổ ong trên mặt đất, mật tràn cả ra ngoài. Jonathan trông thấy thì chấm đầu cây gậy xuống mà nếm thử. Bỗng mắt cậu sáng rực lên. Một người lính nói với cậu: “Cha ngài đã bắt chúng tôi thề rằng không được ăn gì trước khi trời tối, cho tới khi đã đánh bại được quân thù. Vì thế nên mọi người mới mệt mỏi như vậy.”

Jonathan đáp: “Cha ta đã mang họa cho chúng ta rồi. Hãy xem mắt ta đã ra thế nào khi chỉ nếm một chút mật. Nếu hôm nay quân ta được ăn một chút của cướp được của quân địch chẳng phải tốt hơn hay sao. Có lẽ chúng ta đã giết được thêm nhiều tên Philistine nữa.”

Hôm đó, sau khi đánh bại quân Philistine từ Mikmash cho tới Aijalon, ai nấy đều kiệt sức. Họ vồ lấy chiến lợi phẩm, bao gồm cả chiên bò, mà xẻ thịt ăn sống lẫn với máu tươi. Một vài người tới báo cho vua Saul: “Ngài nhìn xem, họ đang phạm tội với Thiên Chúa khi ăn thịt lẫn với máu.”

Vua trả lời: “Chúng là quân thất tín. Hãy lăn một tảng đá lớn lại đây, rồi bảo chúng cứ đem chiên bò tới đây làm thịt mà ăn, chứ đừng ăn thịt lẫn với máu kẻo phạm tội với Thiên Chúa.”

Vậy đêm đó quân Israel đem chiên bò tới chỗ tảng đá để giết và ăn thịt. Vua Saul cho dựng một bàn thờ cho Thiên Chúa tại đó. Đó là lần đầu tiên ông làm như vậy.

Đoạn vua truyền lệnh: “Hãy đi xuống và đuổi theo quân Philistine từ đêm cho tới sáng, đừng để tên nào sống sót.”

Quân lính đồng thanh đáp: “Xin tuân lệnh ngài.”

Nhưng tư tế Ahijah nói: “Chúng ta hãy hỏi ý Thiên Chúa đã.”

Vua Saul bèn thỉnh ý Thiên Chúa: “Con có nên đuổi theo quân Philistine không? Ngài có trao chúng vào tay Israel không?”

Nhưng Thiên Chúa không đáp lời ông. Vua bèn ra lệnh: “Nào các tướng lĩnh của ta, hãy tập hợp lại để xem kẻ nào đã phạm tội hôm ay. Ta thề trước Thiên Chúa dù nó có là con trai ta, nó cũng sẽ phải chết.”

Vua cho Jonathan đứng bên cạnh mình rồi khẩn cầu với Thiên Chúa: “Sao hôm nay Ngài lại không đáp lời tôi tớ Ngài? Nếu tội đã phạm là do con hoặc con trai con là Jonathan, thì xin Ngài đáp lại bằng viên đá Urim. Còn nếu là do quân lính thì xin đáp lại bằng viên Thummim.”

Vua Saul và Jonathan bị chọn ra. Vua lại thưa: “Xin phân định giữa con và Jonathan.”

Jonathan bị chọn ra. Vua Saul bèn nói với con trai: “Hãy cho cha biết con đã làm gì.”

Jonathan đáp: “Con đã nếm một chút mật ong bằng cây gậy. Vậy giờ con sẽ phải chết.”

Vua nói: “Xin để Thiên Chúa xét xử, xem con có phải chết không.”

Quân lính hô vang: “Jonathan là người đã mang lại chiến thắng này. Ngài ấy không thể chết được, không sợi tóc nào của ngài ấy phải rơi cả.”

Vậy hôm đó Jonathan không phải chết. Vua Saul cũng cho rút quân về.

Những năm sau đó, vua Saul còn đem quân đi đánh quân Moab, Ammon, Edom, Zobah, Philistine, và Amalek để giải cứu Israel khỏi tay thù địch.