Kinh Thánh Lược Truyện

Về trang chủ

Cội nguồn của David

Vào thời các thủ lĩnh còn dẫn dắt Israel, có một nạn đói ở trong xứ. Một người đàn ông Bethlehem đem theo vợ con tới kiều ngụ trong đất người Moab. Người đàn ông tên là Elimelek, vợ ông tên là Naomi, và hai con trai tên là Mahlon và Kilion.

Một thời gian sau, ông Elimelek qua đời, để lại vợ cùng hai con trai. Các con ông cưới con gái Moab làm vợ, vợ Mahlon tên là Ruth, còn vợ Kilion tên là Orpah. Sau khi sống ở đó được mười năm, cả Mahlon và Kilion cũng qua đời. Bà Naomi sống cùng với hai con dâu mình.

Khi bà Naomi nghe tin nạn đói ở Israel đã kết thúc, bà bèn cùng hai con dâu chuẩn bị quay về. Rồi họ cùng lên đường đi về xứ Judah.

Dọc đường, bà Naomi nói với hai con dâu: “Các con hãy trở về nhà mẹ mình đi. Xin Thiên Chúa thương các con, như Người đã thương chồng các con và thương mẹ. Xin Người cho các con tìm được một người chồng khác.”

Bà hôn hai con dâu để tạm biệt, thì họ khóc mà rằng: “Chúng con sẽ đi với mẹ về quê hương của mẹ.”

Nhưng bà Naomi đáp: “Các con hãy cứ về nhà đi. Sao các con lại muốn đi theo mẹ? Mẹ sẽ chẳng có đứa con trai nào khác để làm chồng các con đâu, vì mẹ đã già rồi. Mà giả như nay mẹ có con trai đi nữa, thì các con có đợi tới khi nó lớn được không? Không các con ạ, đời mẹ phải chịu cay đắng hơn các con muôn phần, vì Thiên Chúa đã quay lưng với mẹ.”

Họ lại khóc ở đó. Đoạn Orpah hôn mẹ chồng nàng rồi đi về, nhưng Ruth vẫn cứ theo bà.

Bà Naomi nói: “Con xem, em dâu con đã quay về nhà rồi. Con hãy đi đi.”

Ruth đáp: “Xin đừng bắt con phải đi. Con sẽ đi theo mẹ tới mọi nơi, và ở cùng với mẹ luôn luôn. Dân tộc của mẹ sẽ là dân tộc của con, và Thiên Chúa của mẹ cũng sẽ là Thiên Chúa của con. Con sẽ chết và được chôn cùng với mẹ. Xin Thiên Chúa cứ đoán phạt con nếu con rời xa mẹ.”

Bà Naomi nghe vậy thì không đuổi nàng đi nữa. Hai người tiếp tục đi cho tới khi về được Bethlehem. Khi về tới nơi, cả thành nhốn nháo mà rằng: “Đây có thật là bà Naomi không?”

Bà nói với họ: “Đừng gọi tôi là Naomi, nhưng là Mara, vì Thiên Chúa đã làm cho đời tôi phải ra cay đắng. Tôi ra đi với tất cả mọi thứ, nhưng Thiên Chúa đã để tôi về trắng tay.”


Bấy giờ đang là đầu mùa gặt, Ruth nói với mẹ chồng mình: “Con sẽ ra đồng và mót nhặt lúa còn sót lại.”

Bà Naomi đáp: “Con cứ đi.”

Vậy nàng ra ngoài đồng và mót nhặt lúa phía sau những người đang gặt. Cánh đồng đó là của ông Boaz, một người họ hàng bên nhà chồng bà Naomi, và là một người có quyền thế trong thị tộc.

Lúc đó, ông Boaz đi ra đồng và chào hỏi các thợ gặt: “Xin Thiên Chúa ở với các ông!”

Họ đáp: “Thiên Chúa chúc phước cho ông!”

Ông Boaz hỏi người trông coi đám thợ gặt: “Người gái trẻ kia là ai thế?”

Đáp rằng: “Đó là một người con gái Moab, con dâu của bà Naomi. Nàng xin tôi cho mót lúa phía sau thợ gặt. Nàng đã ở đó từ sáng tới giờ rồi, chỉ nghỉ có một lúc.”

Ông Boaz bèn nói với Ruth: “Này con, đừng đi chỗ khác mà cứ ở lại đây. Ta đã bảo họ để cho con mót lúa rồi. Nếu khát, con cứ việc đến mà uống nước trong bình.”

Nàng bèn cúi đầu lạy tạ mà nói: “Sao ông lại để ý đến một dân ngoại mà làm ơn cho con như vậy?”

Ông Boaz đáp: “Ta đã được nghe kể về những gì con đã làm cho mẹ chồng con từ khi chồng con chết. Con đã rời cha mẹ và quê hương con để đến sống với một dân xa lạ. Xin Thiên Chúa trả công cho con bội hậu, vì con đã đến với Israel mà kiều ngụ.”

Nàng nói: “Xin cho con tiếp tục được nhờ ơn của ông. Ông đã dùng lời tử tế mà nói với con, dù con chẳng được bằng với tôi tớ của ông.”

Tới bữa ăn, ông Boaz lại gọi: “Hãy đến đây mà ăn chút bánh chấm với giấm.”

Nàng bèn tới ngồi chung với các thợ gặt. Nàng được ăn no nê và vẫn còn dư đồ ăn. Khi nàng đứng dậy để tiếp tục mót lúa, ông Boaz nói với người của ông: “Cứ để cho nàng làm vậy và đừng quở trách gì hết. Thi thoảng, các ông cứ rút vài bông ra bỏ lại cho nàng nhặt.”

Ruth thu nhặt lúa tới tối. Nàng đem lúa đi đập thì được khoảng một ephah. Nàng đem lúa về cho mẹ, và cũng đem theo đồ ăn còn dư nữa.

Bà Naomi hỏi: “Con đã mót lúa ở đâu vậy? Xin Thiên Chúa chúc phước cho người nào đã thương đến con.”

Ruth đáp: “Hôm nay con mót lúa của nhà ông Boaz.”

Bà Naomi nói: “Xin Thiên Chúa chúc phước cho ông ấy! Thiên Chúa đã chẳng ngừng tỏ tình thương đến cả người sống lẫn kẻ chết. Ông ấy là họ hàng gần với chúng ta, là một người có quyền thế.”

Ruth đáp: “Ông ấy còn bảo con cứ tới đó mót nhặt cho tới khi hết mùa vụ.”

Bà Naomi nói: “Tốt con à, vì nếu con đi vào cánh đồng của người khác thì có thể họ sẽ làm hại con.”

Vậy Ruth cứ đi với những người đàn bà gặt lúa cho ông Boaz để mót nhặt cho tới khi hết mùa thu hoạch.


Một ngày bà Naomi nói với Ruth: “Con à, mẹ phải tìm cho con một mái ấm, để con khỏi phải chịu khổ. Ông Boaz vốn là họ hàng của chúng ta. Tối nay ông ấy sẽ sàng thóc ở sân đập lúa. Con hãy tắm rửa, xức dầu thơm, và mặc quần áo đẹp. Con hãy bí mật xuống chỗ sân đập lúa. Khi ông ấy ăn uống xong và đi nằm rồi, thì con hãy lật mền ở chỗ chân ông ấy ra mà nằm xuống.”

Ruth đáp: “Con sẽ làm theo lời mẹ.”

Vậy nàng chuẩn bị rồi đi xuống chỗ sân đập lúa. Khi ông Boaz ăn uống xong, ông đi nằm ở cách xa đống thóc. Ruth rón rén lại gần, lật mền chỗ chân ông ra rồi nằm xuống. Nửa đêm, ông Boaz giật mình thức giấc, quay lại và thấy một người con gái nằm ngay chỗ chân mình.

Ông hỏi: “Nàng là ai?”

Ruth đáp: “Con là Ruth tôi tớ của ông. Xin ông lấy góc mền mà đắp cho con, vì ông là người gìn giữ cho nhà con.”

Ông Boaz nói: “Xin Thiên Chúa chúc phước cho con. Con đã tỏ cho ta thấy phẩm hạnh còn hơn cả trước. Con đã chẳng chạy theo những người trai trẻ, dù giàu dù nghèo. Vậy giờ con đừng sợ, vì ta sẽ chấp nhận lời con xin. Dù ta có trách nhiệm với nhà con, nhưng có một người còn có bà con gần với con hơn ta. Con cứ ở lại đây, sáng mai ta sẽ hỏi ông ấy. Nếu ông ấy không đồng ý lấy con, thì ta thề sẽ làm như vậy.”

Vậy nàng cứ nằm lại đó cho tới tảng sáng. Nàng dậy sớm và nói rằng: “Không nên để cho ai biết con đã đến chỗ này.”

Ông Boaz đáp: “Hãy tháo chiếc khăn ra và giữ chặt.”

Nàng làm theo lời. Ông Boaz trút vào đó sáu đấu lúa mạch, chất lên vai nàng và nói: “Đừng trở về với mẹ chồng con mà không có thứ gì.”

Khi Ruth trở về, bà Naomi hỏi: “Thế nào rồi con?”

Nàng kể cho bà nghe những điều ông Boaz nói và thêm rằng: “Ông ấy đã cho con sáu đấu lúa mạch để mang về cho mẹ.”

Bà Naomi đáp: “Vậy con cứ đợi xem chuyện gì sẽ xảy đến. Ông ấy sẽ giải quyết xong trong hôm nay thôi.”


Ông Boaz đi ra cổng thành ngồi đợi cho tới khi người bà con nọ đi qua. Ông nói: “Này ông bạn, hãy ngồi xuống đây.”

Ông Boaz cũng gọi mười trưởng lão trong thành đến. Đoạn ông nói với người kia: “Bà Naomi đã trở về từ xứ dân Moab, và đang rao bán mảnh đất của người bà con chúng ta là Elimelek. Tôi nghĩ nên nói cho ông biết để ông liệu xem có mua lại nó hay không. Nếu ông không mua, thì tôi sẽ làm vậy.”

Ông ta đáp: “Tôi sẽ mua.”

Ông Boaz nói: “Nếu ông mua lại mảnh đất, ông cũng sẽ phải cưới Ruth con gái người Moab, để duy trì tên tuổi cho người chồng quá cố của nàng cùng với sản vật.”

Người kia bèn đáp: “Tôi không thể làm vậy được vì sợ sẽ ảnh hưởng tới tài sản của tôi. Thế thì ông cứ nhận lấy vậy.”

Rồi ông ta cởi dép mình ra đưa cho ông Boaz để làm chứng, theo như phong tục thời đó.

Ông Boaz nói với các trưởng lão: “Hôm nay xin các ông làm chứng là tôi mua từ bà Naomi tất cả tài vật của Elimelek, Mahlon và Kilion. Tôi cũng sẽ cưới Ruth người Moab làm vợ, để duy trì tên tuổi cho Mahlon và tài sản của anh ta.”

Các trưởng lão cùng mọi người ở cổng thành đáp: “Chúng tôi xin làm chứng. Xin Thiên Chúa cho người gái trẻ đó được như Leah và Rachel, để sinh ra một dòng dòi cho ông và làm cho ông nổi danh giữa Bethlehem. Xin cho đứa con mà nàng sẽ sinh cho ông được như Perez, con mà bà Tamar đã sinh cho ông Judah.”

Ông Boaz lấy Ruth làm vợ. Nàng thụ thai và sinh một con trai, đặt tên là Obed. Những người đàn bà trong thành nói với bà Naomi: “Xin ngợi khen Thiên Chúa, vì Người đã chẳng bỏ rơi bà mà cho bà có một người gìn giữ. Con dâu bà đã yêu thương bà hơn cả bảy đứa con trai, và đã sinh cho bà một người nối dòng. Nguyện xin cho nó nổi danh giữa Israel. Nó sẽ an ủi và chăm sóc bà trong lúc tuổi già.”

Obed là cha của Jesse, và là ông nội của David - người sẽ trở thành vua tiếp theo của Israel.