Bấy giờ Ben-Hadad vua Aram hợp binh với ba mươi hai vua đồng minh, mang chiến xa và ngựa chiến tới vây hãm thành Samaria. Ông cho gửi lời tới vua Ahab rằng: “Vàng bạc, vợ con của ngươi phải thuộc về ta.”
Vua Hadab đáp lại: “Cứ làm như lời ngài nói, tôi và những gì tôi có thuộc về ngài.”
Vua Ben-Hadad lại gửi lời: “Ta đã nhận được vàng bạc, vợ con của ngươi. Nhưng giờ này ngày mai ta sẽ cho người tới lục soát cung điện và nhà quần thần của ngươi. Chúng sẽ lấy tất cả những gì quý giá đi.”
Vua Ahab triệu tập các trưởng lão Israel và nói: “Hãy xem hắn đã đòi những gì. Hắn đã đến lấy vợ con, vàng bạc của ta rồi mà còn muốn nhiều hơn nữa.”
Các trưởng lão đáp: “Ngài đừng làm theo lời hắn.”
Vua Ahab bèn đáp lời vua Ben-Hadad: “Thưa ngài, tôi đã làm theo lệnh đầu tiên của ngài, nhưng lệnh thứ hai thì không thể.”
Vua Ben-Hadad đáp lại: “Xin các vị thần cứ phạt ta thật nặng nếu bụi còn tồn lại ở Samaria cho mỗi người một nắm.”
Vua Ahab đáp: “Kẻ vừa khoác giáp lên mình thì đừng vội khoe khoang như người đã cởi giáp sau trận thắng.”
Vua Ben-Hadad đang ăn uống với các vua đồng minh, nghe lời đó thì bèn ra lệnh chuẩn bị tấn công thành.
Một ngôn sứ đến gặp vua Ahab và nói: “Thiên Chúa phán Người sẽ trao quân địch vào tay ngài hôm nay, để ngài nhận biết Thiên Chúa.”
Vua Ahab đáp: “Nhưng ai sẽ làm điều đó?”
Ngôn sứ nói: “Những thủ lĩnh cấp thấp trong quân đội ngài sẽ làm.”
Vua lại hỏi: “Thế ai sẽ dẫn đầu họ?”
Ngôn sứ đáp: “Chính là ngài.”
Vua Ahab bèn tập hợp hai trăm ba mươi hai thủ lĩnh cấp thấp trong quân đội, cùng với bảy nghìn quân Israel, ban đêm tiến tới trại địch trong lúc các vua đồng minh của Aram đang say sưa trong lều.
Có lính gác của vua Ben-Hadad quay về báo: “Quân địch đang đi ra từ Samaria.”
Vua Ben-Hadad trả lời: “Dù chúng đến vì hòa bình hay để đánh nhau, thì vẫn hãy bắt sống chúng.”
Sau đó quân Israel xông ra đánh quân Aram, khiến chúng phải bỏ chạy. Nhưng vua Ben-Hadad thì thoát được trên lưng ngựa.
Sau trận thắng đó, ngôn sứ nói với vua Ahab: “Ngài hãy củng cố lại quân đội, vì mùa xuân năm sau vua Aram sẽ lại tiến đánh.”
Trong lúc đó, quần thần của vua Ben-Hadad lại khuyên ông: “Thần của chúng là thần của đồi núi. Chính vì thế nên chúng ta mới thua. Nếu chúng ta đánh chúng trên đồng bằng thì nhất định sẽ thắng. Ngài cũng hãy dẹp các vua đồng minh đi mà sắp đặt các chỉ huy quân đội.”
Vua Ben-Hadad nghe theo. Tới mùa xuân năm sau, vua Ben-Hadad tập hợp quân Aram tiến tới Aphek để đánh Israel. Chúng đóng trại khắp miền đồng bằng, còn quân Israel đóng trại ở phía đối diện.
Ngôn sứ nói với vua Ahab: “Vì quân Aram nghĩ rằng Thiên Chúa chỉ là Chúa của đồi núi chứ không phải đồng bằng, nên Người sẽ trao chúng vào tay ngài, để ngài nhận biết Thiên Chúa.”
Vào ngày thứ bảy, hai bên giao chiến. Quân Israel đánh giết một trăm nghìn người Aram hôm đó. Những người khác chạy trốn tới thành Aphek thì bị tường thành sụp xuống chết thêm hai mươi bảy nghìn người. Vua Ben-Hadad lẩn trốn trong một gian phòng.
Quan quân của vua Ben-Hadad nói: “Chúng tôi đã nghe rằng vua Israel là người nhân hậu. Vậy chúng ta hãy mặc áo gai, quấn dây quanh đầu đi ra gặp ông ấy. May ra ông ấy sẽ tha mạng cho.”
Họ bèn mặc áo gai và quấn dây quanh đầu, đi tới gặp vua Ahab và nói: “Tôi tớ ngài là Ben-Hadad nói hãy tha cho ông ấy.”
Vua Ahab nói: “Ông ấy đâu rồi? Ta với ông ấy là anh em.”
Họ bèn vội về đưa vua Ben-Hadad ra ngoài. Vua Ahab cho ông ta lên xe mình.
Vua Ben-Hadad nói: “Tôi sẽ trả lại các thành mà cha tôi đã lấy từ cha ngài. Ngài cũng có thể dựng chợ ở Damascus, như cha tôi đã làm ở Samaria.”
Hai bên bèn lập giao ước với nhau, và vua Ahab thả cho vua Ben-Hadad về.
Vị ngôn sứ nói với một người lính: “Hãy đánh ta đi.”
Nhưng anh ta từ chối. Ngôn sứ nói: “Vì ngươi đã không nghe lời Thiên Chúa, nên ngay khi ngươi rời khỏi đây một con sư tử sẽ giết ngươi.”
Lúc người đó ra đi, một con sư tử gặp và giết anh ta.
Ngôn sứ lại nói với một người khác: “Hãy đánh ta.”
Người đó bèn đánh ông bị thương. Ngôn sứ giả trang và cuốn khăn lên đầu che quá mắt. Ông đứng ở bên đường chờ đức vua. Khi vua Ahab đi qua, ngôn sứ nói: “Tôi tớ ngài đã ở trận chiến, một người đem một tù binh tới dặn tôi phải trông coi, nếu không tôi phải lấy mạng đền mạng, hoặc lấy bạc mà chuộc. Nhưng khi tôi đang mải đánh thì để hắn trốn mất.”
Vua Ahab đáp: “Đó là án phạt cho ngươi, vì chính ngươi đã nhận lời.”
Ngôn sứ bèn tháo khăn che đầu ra và nói: “Ngài đã thả một người mà lẽ ra phải chết. Chính vì thế Thiên Chúa phán ngài sẽ phải lấy mạng đền mạng, dân đền dân.”
Đoạn ông bỏ đi, còn vua Ahab giận dữ trở về Samaria.